Trở Về Bên Em

Chương 1657: Tôi không muốn giết cô như thế”.




Xích Viêm nghe thế bật cười, rất thoải mái nói: “Vốn dĩ nếu cô cứ ở Tàng Địa Phật Quốc thì dù tôi có ý đồ gì cũng không có gan làm”.



“Nhưng cô lại tự động chạy đến tạo cho tôi cơ hội này, nếu tôi vẫn không ra tay thì chắc chắn không được rồi”.



Loan Loan tức giận đáp: “Tôi đã nhìn ra ý đồ làm phản của ông từ lâu rồi, nhưng dù ông có giết tôi thì giáo phái áo đỏ cũng chỉ bớt đi một thánh nữ hư danh mà thôi, không có tác dụng lớn gì với ông cả”.





“Ngược lại nếu hôm nay ông dám động đến tôi, ông không sợ giáo phụ tôi sẽ xé xác ông ra sao?”



Nghe thế lão quái Xích Viêm bật cười nói: “Xem ra cô vẫn ngây thơ quá, cô nghĩ tôi giết cô là vì muốn làm suy yếu sức mạnh của giáo phái áo đỏ sao?”



“Chỉ dựa vào chút tu vi của cô, tôi giết bừa mấy chủ tướng của giáo phái áo đỏ cũng có lợi hơn giết cô đấy”.



“Thật ra về mặt tình cảm thì cô cũng xem như là người mà tôi chứng kiến quá trình trưởng thành, tôi không muốn giết cô như thế”.



“Nhưng có trách cũng phải trách bản thân cô, Xích Viêm Quyết của tôi đã đến tầng chín thì bị mắc kẹt tại cổ bình, muốn phá nó cần phải sử dụng tinh hồn thánh nữ của cô để luyện hoá”.



“Thế nên cô chết trong tay tôi cũng không thiệt, đợi sau khi Xích Viêm Quyết của tôi đột phá khỏi tầng chín thì vị trí giáo chủ giáo phái áo đỏ sẽ thuộc về tôi”.



“Đến lúc đó tôi chắc chắn sẽ lập một ngôi miếu thần để các đệ tử giáo phái áo đỏ cung thờ, xem như là sự biết ơn của tôi với cô vậy”.



Nghe ông ta nói thế, Loan Loan tức đến nghiến răng, hung hăng nói: “Phụt, cái thứ lão già không biết xấu hổ, chỉ dựa vào ông mà cũng xứng làm giáo chủ giáo phái áo đỏ à?”



“Hơn nữa dù ông có luyện hóa tinh hồn thánh nữ của tôi xong, ít nhất cũng mất ba năm mới có thể hấp thụ hết được”.



“Ông nghĩ bố nuôi của tôi sẽ đợi đến ba năm sau mới tìm ông tính sổ sao? Nếu hôm nay ông quay đầu lại đúng lúc thì tôi vẫn có thể giữ bí mật chuyện này cho ông, xem như chưa từng xảy ra”.



Mặc dù Loan Loan rất hận lão quái Xích Viêm nhưng cô ta cũng cảm thấy kiêng dè, cô ta biết rõ lão quái Xích Viêm này mạnh thế nào, một khi đợi ông ta ra tay thì không kịp nữa rồi, thế nên lúc này cho dù thế nào cũng phải bảo vệ mạng sống trước rồi hẵng tính.



Thế nhưng lão quái Xích Viêm lại không trúng chiêu này, bật cười nói: “Thánh nữ Loan Loan, thế giới này không phải ai cũng ngây thơ giống cô, lời nói bộc phát luôn là thứ hạ đẳng nhất”.



“Tạm thời không nói đến lời nói của cô ngây thơ thế nào, chỉ riêng việc nếu cô xảy ra chuyện ở ngoài thì ai biết được là do tôi làm?”



“Cả giáo phái áo đỏ gồm cả giáo phụ của cô ai mà không biết lòng trung thành của trưởng lão Xích Viêm tôi với giáo phái áo đỏ đâu?”



“Nếu là trên lãnh thổ Tàng Địa Phật Quốc thì tôi sẽ vẫn kiêng dè, nhưng một khi rời khỏi Tàng Địa Phật Quốc thì giáo phái áo đỏ không thể vươn tay dài như thế”.



“Thế giới bên ngoài hỗn tạp, cô ở ngoài xảy ra chuyện cũng rất bình thường”.



“Còn tôi cùng lắm sau khi về sẽ bị xử tội không làm tốt việc của mình, chỉ bị trách mắng mấy câu thôi. Sau đó tôi lại nước mắt nước mũi chảy dài kể lể hối hận là được rồi”.



Loan Loan tức đến mức sắp nghiến vỡ răng, trong cơn giận bỗng vung một tay lên, lưỡi dao lửa lập tức phóng về phía đối phương.



Lão quái Xích Viêm vẫn tỏ ra rất bình tĩnh khi đối mặt với đòn đánh lén của Loan Loan, ánh mắt hiện lên vẻ chế giễu, chỉ khẽ nhấc tay lên, phía trước bàn tay xuất hiện một tấm khiên lửa màu đỏ.



Lưỡi dao lửa của Loan Loan vừa chạm vào tấm khiến lửa màu đỏ lập tức biến mất không còn tung tích, cứ như một giọt nước trên miếng bọt biển.