Thế nhưng Loan Loan lại cho rằng anh chỉ đang viện cớ cho bản thân mà thôi, dù Diệp Vĩnh Khang có giải thích thế nào cũng đều không nghe.
Cuối cùng dưới tình thế cấp bách, cô ta trợn trừng hai mắt nói: “Anh không chịu thì thôi, tôi cũng không ép anh, cùng lắm thì một mình tôi đi!”
Nói rồi Thánh Nữ Loan Loan quay đầu một mình bước ra phía xa.
“Những điều tôi nói đều là thật!”
Diệp Vĩnh Khang cũng không biết nên giải thích thế nào, nhìn thấy dáng vẻ này của Loan Loan thì chỉ đành thở dài một hơi rồi vội vàng đi theo: “Được, tôi không ngăn cản cô, thế nhưng lát nữa nhất định phải nghe theo tôi, chuyện này chắc chắn có gì đó kỳ quái!”
Loan Loan thấy Diệp Vĩnh Khang đi theo sau thì không khỏi lộ ra một nụ cười đạt được ý đồ, thân mật khoác tay Diệp Vĩnh Khang rồi cười nói: “Tôi biết là anh đối với tôi tốt nhất mà, được được được, chỉ cần có thể bắt được Huyền Thổ Giáp đó thì chuyện gì tôi cũng đều nghe theo anh”.
Lúc hai người tiến lại gần Huyền Thổ Giáp khoảng chừng hai mươi mét, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ tay lên ý bảo dừng bước.
Dáng vẻ của Huyền Thổ Giáp đó không khác gì so với Huyền Mộc Giáp, từ đầu tới chân cũng được bao bọc bởi một lớp giáp trụ giống như đã bị gỉ.
Chỉ có điều màu sắc của Huyền Thổ Giáp lại đậm hơn so với Huyền Mộc Giáp một chút.
Huyền Thổ Giáp đó đứng quay lưng lại với hai người, chỉ yên lặng đứng đấy không hề cử động giống như một bức tượng điêu khắc.
Lúc này ngay cả bản thân Loan Loan cũng cảm nhận được sự bất bình thường, nghi hoặc nói: “Lạ nhỉ, Huyền Thổ Giáp có tính cách hung hãn, chỉ cần là khu vực mà nó hoạt động thì đều sẽ không có vật thể sống, một khi có vật thể sống lại gần thì sẽ bị nó ngửi thấy ngay”.
“Thế nhưng bây giờ chúng ta cách nó gần như vậy rồi mà nó vẫn không hề phản ứng chút nào, chuyện này quá bất thường”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày, đôi mắt nhìn chăm chăm vào Huyền Thổ Giáp, mặc dù vẻ bề ngoài không nhìn ra có điều gì bất thường, thế nhưng loại khí tức nguy hiểm đó lại ngày càng nồng đậm hơn.
“Hay là tôi thả Huyền Mộc Giáp ra trước thử coi sao?”
Loan Loan lên tiếng nói.
Diệp Vĩnh Khang trầm ngâm một lúc rồi khẽ lắc đầu nói: “Tôi đoán chuyện này không đơn giản như thế, cô lùi ra sau trước đi, đứng cách nơi này xa một chút”.
Sau khi Diệp Vĩnh Khang bảo Loan Loan lùi ra sau mười mấy mét thì hít sâu vào một hơi, một bàn tay khẽ úp xuống, chân khí dần dần vận hành, sau đó mạnh mẽ giơ lên cao, ngay tức thì một loạt cát đá màu nâu bị hút lên khỏi mặt đất.
Dưới sự ngưng tụ chân khí của Diệp Vĩnh Khang, số cát đá đó hình thành một khối cát đá to ngang cái vại nước, khối cát đá đó xoay chuyển kịch liệt dưới sự chuyển động của chân khí, cát sỏi xung quanh cũng bị cuốn lên, bốn bề mịt mù khói bụi.
Đợi lúc khối cát đá đó xoay chuyển tới mức độ cao nhất, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đẩy mạnh khối cát đá đó về phía Huyền Thổ Giáp.
Cùng lúc này, cơ thể của anh cũng nhảy vọt lên theo, mũi chân khẽ chạm trên mặt đất, cả cơ thể hoá thành một tàn ảnh lao về phía Huyền Thổ Giáp.
Ầm!