Ví dụ như lúc vừa mới lên núi, dọc đường không một bóng người, mấy đạo sĩ đó giống như ngủ tập thể với nhau vậy.
Tiếp theo đó là đạo sĩ Thanh Ngưu thực lực sâu không thể lường, sau đấy chính là đạo đồng trông như ông cụ non kia.
Kỳ dị nhất chính là cánh tay đột nhiên chạm lên lưng mình lúc đang đối chiến với Huyền Thuỷ Giáp.
Trong ấn tượng của Diệp Vĩnh Khang, bản thân hình như chưa từng va chạm với người có cảnh giới siêu việt lạ thường và thực lực cường đại tới độ này.
Bao gồm cả lúc ở thế giới ngầm, số cao thủ gặp được nhiều không kể xiết, thế nhưng tuyệt đối không có ai đạt được tới cảnh giới này.
Vậy nên chuyện này có thể trực tiếp loại trừ là hành vi của bạn bè hay kẻ địch.
Người đó giống như xuất hiện giữa không trung, hơn nữa nếu như hắn đã có thực lực cường hãn như vậy thì hoàn toàn có thể muốn gì làm đó.
Dù là muốn giúp bản thân hay là muốn đối phó với bản thân thì đều có thể dễ dàng làm được.
Thế nhưng tại sao hắn lại tỏ ra thần bí như vậy?
Hơn nữa Diệp Vĩnh Khang cũng tuyệt đối tin rằng người đó nhất định sẽ làm gì đó với mình, không thể vô duyên vô cớ chạy tới sau lưng mình chỉ để khoe khoang thực lực của hắn nhỉ?
Chỉ là người đó rốt cuộc đã làm gì với mình?
Trong đầu Diệp Vĩnh Khang chỉ toàn là dấu hỏi, dù nghĩ thế nào thì cũng không thể tìm ra được manh mối.
Cuối cùng dứt khoát tạm thời gạt cái đống lộn xộn này sang một bên, binh đến tướng cản nước đến đất ngăn, nếu như đều đã bị cuốn vào trong vòng xoáy này rồi thì chỉ có thể đi một bước nhìn một bước mà thôi.
Là phúc hay là hoạ, là hoạ tránh không nổi, nghĩ nhiều mấy cũng chẳng có tác dụng gì.
Bắc Cương cách núi Thanh Thành rất xa, lái xe qua đó trong tình trạng bình thường ít nhất cũng mất ba mươi mấy tiếng đồng hồ.
Thế nhưng con xe polo có giá cả trăm triệu này của Diệp Vĩnh Khang có tính năng rất ưu việt, hơn nữa kỹ thuật lái xe của Diệp Vĩnh Khang cũng rất tốt, chỉ mất hai mươi mấy tiếng đồng hồ là đã tới rồi.
Sa mạc Bắc Cương không một bóng người, đưa mắt nhìn ra chỉ thấy một bãi sa mạc màu đỏ trầm, cho người ta cảm giác giết chóc đáng sợ.
Thế nhưng xe lại có thể tuỳ ý lao nhanh trên bãi sa mạc này, khiến người ta cảm nhận được một cảm giác hào hùng không kiêng nể gì.
“Huyền Thổ Giáp đó ở nơi nào, chúng ta đã loanh quanh ở chỗ này mấy vòng rồi?”
Diệp Vĩnh Khang vừa lái xe vừa lên tiếng hỏi.
Thánh Nữ Loan Loan vừa quan sát xung quanh vừa trả lời một câu suýt thì khiến cho Diệp Vĩnh Khang sụp đổ: “Sao mà tôi biết được, không phải tôi đang tìm đây sao?”
Két…..Diệp Vĩnh Khang đạp thắng xe, quay đầu trợn trừng mắt nói với Thánh Nữ Loan Loan: “Này, bà chị à, cô đang cố tình làm trò cười đấy à, một bãi sa mạc rộng lớn như này, nếu như không thể xác định được rõ nơi nào, vậy thì có khác gì mò kim đáy bể đâu cơ chứ?”
Thánh Nữ Loan Loan lại cây ngay không sợ chết đứng, nói: “Anh mới làm trò cười ý, thứ đó chui qua chui lại dưới lòng đất, cũng không phải đứng yên bất động, sao tôi có thể xác định được địa điểm cơ chứ?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra: “Ý gì đây? Ban nãy cô nói thứ đó vẫn ở trong lòng đất?”
Thánh Nữ Loan Loan liếc mắt nói với vẻ ghét bỏ: “Không thì sao, Huyền Thổ Giáp đương nhiên là phải ở trong đất rồi, chuyện này mà anh cũng không nghĩ ra, đúng là ngốc chết đi được”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì suýt phun ra máu ngay tại chỗ.
Mẹ kiếp, bãi sa mạc này nhìn trông vô biên, muốn tìm một thứ lớn ngang một người đã như mò kim đáy bể rồi.