Thanh Nữ Loan Loan búng ngón tay, Huyền Mộc Giáp đó liền biến mất giữa không trung như một trò ảo thuật, lá bùa chú giam cầm đang mở ra cũng tự mình thu gọn lại thành một tờ giấy vo viên bé bằng đầu ngón tay.
Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn viên giấy kia, sau đó híp mắt cười nói: “Thương lượng với cô chuyện này, sau này đợi lúc tôi giúp cô làm xong mọi chuyện, thứ này có thể…”
“Không thể!”
Diệp Vĩnh Khang vẫn còn chưa nói xong, thánh Nữ Loan Loan đã biết tiếp theo anh muốn nói cái gì, kiên quyết lên tiếng: “Tiểu Mộc Mộc là bạn tốt của tôi, tôi nhất định không thể cho anh được”.
“Hơn nữa anh cũng đừng mơ tưởng, Tiểu Mộc Mộc đã nhận chủ rồi, nó chỉ nghe theo lời của một mình tôi thôi, dù anh có sở hữu thứ này trong tay thì cũng chẳng có tác dụng gì”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nhún nhún vai, nói: “Tôi cũng chẳng thèm, thứ này xấu như thế, tôi mang theo bên người còn thấy chán ghét nữa là”.
“Không cho phép anh nói Tiểu Mộc Mộc của tôi như thế, nếu anh còn nói xấu nó thì tôi sẽ thả nó ra đánh anh một trận!”
Thánh Nữ Loan Loan trợn mắt bực tức nói.
“Được được được, Tiểu Mộc Mộc của cô là ngầu nhất, là soái ca ngầu nhất trần đời này được đã chưa?”
Diệp Vĩnh Khang thấy hơi bất lực về cô gái này: “Đừng tranh cãi mấy chuyện này nữa, tiếp theo đây tính sao?”
Thánh Nữ Loan Loan thở ra, nói: “Đến sa mạc Bắc Cương”.
“Bắc Cương?”
Diệp Vĩnh Khang quay đầu nói: “Tôi nói này bà chị, cô không nhầm đấy chứ, cô có biết từ nơi này tới Bắc Cương xa chừng nào hay không?”
“Cô cũng không ngồi máy bay hay xe hoả, cũng không biết lái xe, sau chuyến đi này còn không khiến tôi mệt chết à?”
“Lại nói, đang tốt đẹp sao phải tới Bắc Cương làm gì không biết?”
Thánh Nữ Loan Loan cũng bày ra vẻ mặt không biết phải làm sao, thở dài nói: “Anh cho rằng tôi muốn à, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác”.
“Ai bảo anh đánh chết Huyền Thuỷ Giáp, dẫu sao cũng phải qua cửa ải của lão quái vật Xích Diêm kia, nếu ải này mà không qua được thì làm gì cũng chỉ là vô ích”.
“Nếu như Huyền Thuỷ Giáp không được, vậy thì chỉ có thể cầu cạnh cái khác, tới sa mạc Bắc Cương tìm Huyền Thổ Giáp kia, mặc dù Huyền Thổ Giáp không mạnh như Huyền Thuỷ Giáp, thế nhưng cũng coi như có chút tác dụng với ngọn lửa u tối kia của lão quái vật Xích Viêm”.
Diệp Vĩnh Khang nghe xong thì nhún vai, nói: “Đã nghe binh tới tướng cản, nước tới thì đất ngăn, đây mới là lần đầu tiên nghe tới chuyện lửa tới thì đất cản, có điều cũng rất có lý”.
“Chỉ là tôi nghĩ mặc dù Huyền Thổ Giáp đó không lợi hại được như Huyền Thuỷ Giáp, thế nhưng có lẽ cũng không yếu nhỉ, ban nãy cô nói bùa chú giam cầm của cô đã dùng hết rồi, cô định bắt nó thế nào đây?”
Thánh Nữ Loan Loan giơ tay chỉ vào Diệp Vĩnh Khang.
Diệp Vĩnh Khang ngẩn ra, vội vàng nói: “Chị cả à, cô không định để tôi đi làm bia đỡ đạn đấy chứ”.
Thánh Nữ Loan Loan nói với biểu cảm đương nhiên là vậy: “Ngay cả Huyền Thuỷ Giáp mà anh cũng xử lý được, chỉ là một Huyền Thổ Giáp mà thôi, chuyện nhỏ!”
Diệp Vĩnh Khang vội vàng xua tay nói: “Không không không không không, tôi không mạnh chút nào hết, ban nãy chỉ là do tôi may mắn mà thôi”.
Thánh Nữ Loan Loan híp mắt lại, cười đầy ẩn ý: “May mắn cũng là một loại thực lực mà, tới lúc đó lại may mắn thêm một lần nữa là được rồi, đi thôi đi thôi, tận dụng thời gian, nhất định phải cướp được trước lão quái vật Xích Viêm kia, được rồi được rồi, mau mau mau….”
Thánh Nữ Loan Loan gần như hết kéo lại đẩy Diệp Vĩnh Khang ngồi lên trên ghế lái.
Diệp Vĩnh Khang buồn bực không thôi, biết thế thì ban nãy không chém gió ác như vậy, giờ thì tốt rồi, đâm lao thì phải theo lao mà thôi.
Dọc đường Diệp Vĩnh Khang vẫn cứ suy xét chuyện xảy ra ở núi Thanh Thành, luôn cảm thấy bên trong kỳ lạ, có phần giống như đang cố ý nhắm vào mình.