“Ầy, đừng quan tâm cậu bé đó nữa, đám đạo sĩ mũi trâu này vốn dĩ lúc nào cũng thần thần quỷ quỷ, những đứa trẻ lớn lên ở đây chắc cũng như vậy thôi”.
“Điều tôi lo lắng duy nhất bây giờ là tiểu đạo đồng đó liệu có lừa chúng ta không, men theo con đường nhỏ này thật sự có thể tìm được hồ Hàn U sao?”
Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu liếc nhìn một cái đỉnh núi phụ cách đó không xa, thở ra một hơi nói: "Nghĩ nhiều vậy làm gì, đã đâm lao rồi thì phải theo lao, cứ đi rồi tính tiếp vậy”.
Cả hai tiếp tục đi dọc con đường mòn lát đá xanh này đến đỉnh một ngọn núi khác.
Trên đường vẫn không có một bóng người, cảnh vật xung quanh cũng khá đẹp, nhưng lúc này hai người đều không có tâm trạng thưởng thức.
Ngay từ khi bước vào cửa núi Thanh Thành, mọi thứ ở đây đều mang một bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
Cả đường vắng hoe không một bóng người, đạo sĩ Thanh Ngưu cưỡi trâu xanh, tay cầm một thanh trúc rõ ràng là tu vi thâm sâu khó đoán nhưng lại giả dạng thành một nhân viên soát vé, còn có một tiểu đạo đồng ngoại trừ khuôn mặt non nớt ra thì không có chút dáng vẻ nào của trẻ con cả.
Tất cả mọi chuyện không có gì là bình thường cả, giống như lạc vào một màn sương mù đầy ẩn số.
Khoảng cách từ đỉnh chính đến đỉnh phụ không quá xa, hai người đều có võ công, nhất định là khỏe hơn so với người bình thường nhiều, đến chân đỉnh phụ mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Cảm nhận đầu tiên là nhiệt độ ở đây rất thấp, càng men theo con đường nhỏ lên cao thì nhiệt độ càng giảm.
Khi sắp gần lên đến đỉnh, diện mạo và thảm thực vật xung quanh thực sự được bao phủ bởi một lớp những bông tuyết trắng xóa băng giá.
Đánh giá về độ cao và vị trí địa lý của đỉnh núi này cùng với mùa hiện tại, cảnh tượng này rất phi lý.
Nhưng đối với công chúa Loan Loan, đây là một chuyện khiến cô ta thấy cực kỳ vui.
“Xem ra tiểu đạo đồng đó không nói dối, hồ Hàn U nhất định là ở bên trên, nếu không nơi này sẽ không thể như vậy được”.
Thánh nữ Loan Loan hào hứng xoa tay, trên mặt lộ ra vẻ sốt ruột chờ mong.
Diệp Vĩnh Khang thấy bộ dạng đó của đối phương, biểu cảm có chút kỳ quái, nhẹ giọng nói: “Chỉ vì lên đó tắm một cái, có cần phải vui đến vậy không?”
Thánh nữ Loan Loan ngẩn ra, vội vàng nói: “Đương nhiên là vui rồi, anh không biết lão quái vật Xích Viêm đó đáng sợ như nào đâu, nếu như bị ông ta đuổi kịp, hai chúng ta đều sẽ biến thành lợn quay đấy”.
“Chỉ cần tôi ngâm mình trong hồ Hàn U, áp chế Phần Hỏa Quyết trong cơ thể, lão quái vật đó dù có tài giỏi thế nào cũng không thể tìm được chúng ta. Ôi trời, đừng nói nhảm nữa, mau chóng đi lên thôi, chút ít thời gian này đối với chúng ta là cả sinh mạng đấy”.
Nói xong Thánh nữ Loan Loan nóng lòng chạy men theo con đường nhỏ.
Diệp Vĩnh Khang nhìn bóng lưng gấp gáp của Thánh nữ Loan Loan, khóe miệng nhếch lên một tia đầy ẩn ý, lẩm bầm: “Vậy à?”
Càng lên đến đỉnh, nhiệt độ càng giảm sâu.
Khi còn cách đỉnh núi khoảng 100m, khu vực xung quanh đã đông cứng thành băng, cứ như đến một thế giới băng tuyết vậy.
Đi quanh con đường được bao phủ bởi một lớp băng dày, sau đó vòng ra phía sau nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy một hồ bơi có kích thước bằng một sân bóng rổ.
Hồ nước rất kỳ lạ, xung quanh là băng tuyết nhưng hồ nước này không hề bị đóng băng, khi nhìn kỹ thì thấy hồ nước khẽ dao động.
“Hồ Hàn U, thật sự là hồ Hàn U!”
Thánh nữ Loan Loan vui mừng nhảy cẫng lên, nóng lòng muốn lập tức lao xuống, Diệp Vĩnh Khang cũng theo sát phía sau.
Hai người vừa bước xuống bên cạnh hồ Hàn U, đột nhiên cảm nhận được một luồng khí lạnh buốt sống lưng ập đến, như thể rơi xuống hang động chín tầng hẻo lánh vậy.
Cũng may cả hai đều là cao thủ võ thuật, chân khí trong cơ thể họ có thể chống lại được luồng khí lạnh này, nếu là người bình thường hoặc là người tu vi chưa tới nơi tới chốn, gặp phải luồng khí lạnh buốt đáng sợ này e là đã đông cứng thành băng rồi.
Hồ Hàn U được bao quanh bởi một bức tường băng cao khoảng chục mét, nhưng có một khe băng ở bên phải chỉ đủ cho một người đi qua.
Thánh nữ Loan Loan nhìn mặt nước lạnh lẽo có một tầng hơi trắng mờ mịt, trong mắt tràn đầy kích động cùng háo hức.
“Còn ngây ra đó làm gì, khó khăn lắm mới tìm được, còn không mau xuống đi, không phải vừa rồi cô nói thời gian là sinh mạng sao?”
Diệp Vĩnh Khang ở bên cạnh nhẹ giọng thúc giục.
Thánh nữ Loan Loan nuốt một ngụm nước bọt, sau đó bình tĩnh lại sau cơn hưng phấn, chỉ vào khe nứt trên tường băng nói: "Anh ra ngoài đó trước, chờ tôi ở bên ngoài".