Hoàng Thử Lang nghe xong liền giậm chân mắng chửi: “Mẹ nó, có quỷ!”
Đám đàn em bên cạnh giơ ngón tay cái lên tán dương: “Đúng là anh Hoàng, ngay cả Thái Sơn sụp đổ cũng không mất đi tính hài hước, nhưng khí phách này cũng đủ để chúng ta không sánh kịp”.
Hoàng Thử Lang không muốn phí lời với bọn họ, liền nhìn xung quanh nói: “Vị pháp sư tôi bảo các người mời đến đâu?”
“Ở đây”.
Một tên đàn em dẫn theo một người đàn ông mặc bộ đồ thiên sư đi vào.
Hoàng Thử Lang nhìn người đàn ông từ trên xuống dưới rồi nghi hoặc hỏi: “Anh có chắc anh là pháp sư không?”
Người đàn ông đó cao lớn thô kệch, mặt mày nanh ác, trên người mặc bộ đồ pháp sư nhàu nhĩ, nhìn thế nào cũng không giống hình tượng thiên sư, mà giống một tên khốn thu phí bảo kê hơn.
“Anh Hoàng, người không thể chỉ nhìn vào vẻ bề ngoài được, tôi là dựa vào cái này để kiếm ăn đấy”.
Người đàn ông lực lưỡng biết tên thật của Hoàng Thử Lang, nên nhanh chóng cười nịnh nọt.
“Thôi được rồi!”
Hoàng Thử Lang xua tay, ôm tâm trạng còn nước còn tát nói: “Nếu anh có thể giúp tôi thu phục con quỷ trong này thì tôi sẽ cho anh một triệu tệ!”
Người đàn ông lực lưỡng kia trợn tròn mắt: “Anh Hoàng nói thật sao?”
“Đừng phí lời nữa, tôi giống đang đùa à?”
“Cảm ơn, cảm ơn anh Hoàng, tôi sẽ đi bắt quỷ ngay”.
Người đàn ông lực lưỡng nóng lòng chạy nhanh về phía biệt thự, như sợ người khác cướp mất.
Lúc chạy vào sân, đột nhiên lại nghĩ ra điều gì đó, hắn lấy điện thoại gọi: “Giữ cho tôi phòng bao to nhất và cô em số 8… Chết tiệt, coi thường ai thế hả, lát nữa ông đây sẽ cầm tiền ném vào mặt mày!”
Mắng chửi xong, người đàn ông lực lưỡng mới đi về phía sảnh chính của biệt thự với khuôn mặt đỏ bừng.
Hắn không phải là người tài cao dũng cảm, càng không phải vì hắn thực sự biết cách bắt quỷ.
Mà là vì từ nhỏ hắn đã phải lăn lộn trong giang hồ, thành thạo trộm gà chó, ăn nhậu, mại dâm, cờ bạc. Hai năm đầu xem vài bộ tiểu thuyết về bói toán trên mạng, sau đó thấy có cơ hội kinh doanh từ nó cho nên mua một bộ đồ thiên sư chín tệ chín rồi khoác lên người.
Sau đó, hắn mở một gian hàng ở “phố quỷ” chuyên bán hương vàng. Rồi dựng lên cho mình một đoạn kinh nghiệm huyền thoại, thay đổi danh tính, trở thành đệ tử truyền kỳ thứ n của một môn phái nào đó, bắt đầu đi lừa đảo.
Không ngờ chỉ dựa vào vài thuật ngữ chuyên môn học được từ những cuốn tiểu thuyết trên mạng, mà đã có thể đánh lừa người khác. Còn có một đám ngu ngốc phụ họa theo, dù không tính là đại phú đại quý, nhưng tốt hơn nhiều so với bọn ăn trộm chó gà, ít nhất cũng không phải liều mạng bị người ta bắt rồi đánh đập.
Sau hai năm làm “thiên sư”, hắn nhận ra một điều rằng trên đời này không có phong thủy, cũng chẳng có ma quỷ nào cả.
Chỉ có lòng người quấy phá mà thôi.
Mặc dù không biết trong ngôi biệt thự này có thứ gì, nhưng có thể chắc chắn một điều rằng Hoàng Thử Lang đang bị ảo giác, hoặc một hiện tượng bình thường nào đó có thể giải thích được bằng khoa học.
Hắn chỉ cần lên đi dạo một vòng, cố làm ra vẻ thần bí rồi quay lại tư vấn tâm lý cho Hoàng Thử Lang thì một triệu sẽ thuộc về hắn, trên đời này còn chuyện gì tốt hơn như vậy?