Trở Về Bên Em

Chương 1566: “Nói tôi nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.




Hoàng Thử Lang đáp.

Diệp Vĩnh Khang sửng sốt, ấm lòng cười nói: “Anh đưa cho tôi rồi thì anh phải làm sao?”

“Tôi liều mạng vậy, quản nó làm gì. Anh Diệp, anh phải nghe tôi khuyên một câu, tôi biết anh rất lợi hại nhưng lần này tìm đến anh không phải người, tôi nghĩ vẫn nên…”

“Đi thôi, dẫn tôi đi xem thử”.

“Gì cơ?”

“Dẫn tôi đi xem, mau lái xe đi, đừng lề mề nữa”.

Hoàng Thử Lang không cam lòng lại lái xe quay về hướng biệt thự của hắn, mặc dù sợ đến mức run rẩy nhưng hắn không thể trái lời Diệp Vĩnh Khang.

“Nói tôi nghe xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì”.

Diệp Vĩnh Khang ngồi ở ghế phụ lái hỏi.

Hoàng Thử Lang nuốt nước bọt một chốc, vẻ mặt lộ ra nét nghĩ lại vẫn còn sợ: “Anh Diệp, nói chuyện này rồi chắc chắn anh sẽ không tin, nhưng tôi đảm bảo mỗi một chữ tôi nói ngay sau đây đều là thật”.

“Lúc nãy tôi định đi đến quán bar tìm linh cảm nghệ thuật thì vô tình nhìn thấy một cô gái, một mình ngồi ở quầy bar trông có vẻ rất đáng thương”.

“Tôi sợ một mình cô ta uống say không an toàn nên đi sang hỏi cô ta có cần giúp gì không”.

“Kết quả cô ta cũng là một người có văn hóa, hai chúng tôi nói chuyện rất hợp, sau đó cũng bày tỏ sự mến mộ và kính phục với tôi”.

“Lúc đó tôi vốn dĩ muốn từ chối, vì tôi là một người đọc nhiều sách, giới hạn đạo đức của tôi không cho phép tôi làm thế”.

“Nhưng đối phương quá mức nhiệt tình, nhất là đôi mắt tỏ vẻ đáng thương của cô ta, xin tôi dẫn cô ta về nhà”.

“Tôi lại còn là người dễ mềm lòng, sau đó dẫn cô ta về nhà định bảo cô ta đi ngủ, tôi dưới xuống ngủ sofa”.

“Nhưng chưa nói được hai câu, cô ta bỗng nói tôi có quen anh không”.

“Khá hay cho tên này, vừa mở miệng nói thế mà lại là một gã đàn ông”.

“Lúc đó tôi quyết định đánh hắn, anh cũng biết rõ võ công của tôi rồi, mặc dù còn kém anh rất nhiều nhưng cũng có thể xếp hàng đầu trên giang hồ”.

“Kết quả tôi không ngờ cái thứ này không phải là người, mà là quỷ”.

“Hắn khởi động ma thuật tấn công tôi, cách đó mấy mét, tay vung lên phát ra một cột sáng tấn công về phía tôi”.

“Tôi cũng đã triển khai bản lĩnh đấu một trận ba trăm hiệp với hắn, phải gọi là đánh đến mức không thấy nổi trời đất.

“Lúc đó tôi chiếm ưu thế nhưng sau đó vì lòng nhân từ muốn cảm hóa nó nên tôi không muốn đánh nó đến nỗi không bao giờ được siêu sinh”.

“Thế là tôi chỉ dùng ba mươi phần trăm công lực bản lĩnh, kết quả không cẩn thận bị hắn đánh lén”.

“Nhưng tôi vẫn dùng cơ thể linh hoạt này để thoát thân”.

“Anh Diệp, anh không biết đấy thôi chứ dịch chuyển tức thời của thứ đó đáng sợ lắm, cứ xoẹt qua xoẹt lại, cứ thế xuất hiện phía trước, đệch…”

Cả đường đi Diệp Vĩnh Khang chú tâm nghe từng chữ Hoàng Thử Lang nói, sau khi lượt đi những phần hắn thêm thắt này nọ, có lẽ Diệp Vĩnh Khang đã vạch ra ngọn nguồn của sự việc này.

Nếu anh đoán không nhầm thì con “quỷ” mặt là nữ cơ thể là nam này rất có khả năng là hư ảnh kỳ lạ đó.

Vì trước đó Sử Nam Bắc đã nói những người có thể chất khác biệt như vậy dần dần sẽ mất đi rất nhiều đặc điểm của nam giới.

Thứ hai, từ bức ảnh mà Hoàng Thử Lang đưa cho, Diệp Vĩnh Khang liếc mắt là có thể nhận ra đây là tấm hình bị camera ghi lại trên thuyền casino.

Lúc đầu anh giết Lý Toàn trên chiếc tàu đó, thế nên liên kết những thông tin lại thì có thể đưa cho hai kết luận.

Thứ nhất, gần như có thể xác định phía sau hư ảnh này và hai người đàn ông khác là người của giáo phái áo đỏ.

Thứ hai, chúng đến Giang Bắc là vì chuyện Lý Toàn bị giết.

Thứ ba, có thể chắc chắn con quỷ áo đỏ mà Hoàng Thử Lang nói kia chính là hư ảnh kỳ lạ trong tấm hình.

Không lâu sau chiếc xe đã chạy đến biệt thự Hoàng Thử Lang, phóng tầm mắt ra nhìn khắp nơi, xung quanh biệt thự đã bị đám đàn em của Hoàng Thử Lang đứng xung quanh trong ba hàng, ngoài ba hàng.

“Sao rồi, có động tĩnh gì không?”

Hoàng Thử Lang bước xuống xe hỏi.

Một tên đàn em kiêu ngạo nói: “Yên tâm đi anh Hoàng, đảm bảo không có con ruồi nào lọt ra ngoài, ngoại trừ quỷ”.