“Hôm đó Kiều Tử Huyên siết cổ bố tôi đến chết có nhân chứng chứng kiến”.
“Mà nhân chứng này chính là bà Vương, người giúp việc đã làm cho nhà họ Kiều rất nhiều năm rồi”.
“Tôi tin rằng mọi người đều biết mối quan hệ giữa bà Vương và Kiều Tử Huyên, nếu bà Vương không tận mắt chứng kiến thì bà ấy làm sao có thể buộc tội Kiều Tử Huyên, người mà bà ta luôn coi như con ruột”.
Những lời này vừa nói ra, những người xung quanh đột nhiên suy tư, cho rằng Kiều Tử Phi nói rất có lý.
Toàn bộ giới thượng lưu ở Ninh Bắc đều biết Kiều Tử Huyên được bà Vương nuôi dưỡng từ khi còn nhỏ, hai người giống như mẹ con ruột vậy, nếu như chuyện này không phải thật vậy thì sao bà Vương lại có thể vu khống Kiều Tử Huyên được?
“Bởi vì cậu sai người bắt cóc cháu gái tôi, đe dọa tôi bắt tôi phải làm theo ý của cậu!”
Lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đám đông.
Bà Vương chậm rãi đi ra khỏi đám người, trừng mắt nhìn Kiều Tử Phi nói nói: “Kiều Tử Phi, cậu thật độc ác, cậu thực sự đã giết chết bố ruột của mình chỉ vì muốn chiếm chức gia chủ!”
“Vì muốn bắt tôi phối hợp với cậu hại cô chủ, cậu lại dám phái người bắt cóc cháu gái tôi làm con tin, cậu là đồ lòng lang dạ sói!”
Vừa nói, bà Vương đột nhiên xoay người, quỳ xuống trước mặt Kiều Tử Huyên, khóc lóc thảm thiết: “Cô chủ, tôi có lỗi với cô, do tôi hồ đồ, mong cô chủ hãy trừng phạt tôi!”
“Bà Vương, chuyện này không liên quan đến bà, cháu không trách bà”.
Kiều Tử Huyên vội vàng đau lòng đỡ bà Vương đứng dậy.
“Cậu chủ, xin cậu hãy nói rõ, chuyện này rốt cuộc là thế nào!”
Lúc này, đội hộ vệ nhà họ Kiều cũng chợt nhận ra có gì đó không đúng, bọn họ trung thành với nhà họ Kiều, trung thành với gia chủ cũ của nhà họ Kiều, sở dĩ họ nghe theo lệnh của nhà họ Kiều là vì đang chưa biết rõ sự thật.
Tuy nhiên Kiều Tử Phi vẫn cứng miệng: “Bà già, bà được lắm, lúc này lại dám ngậm máu phun người, bà nói tôi sai người bắt cóc cháu gái bà, có chứng cứ không?”
“Muốn chứng cứ phải không?”
Kiều Tử Huyên cười khẩy một tiếng, vài người mặc đồ đen phía sau đột nhiên bước ra cùng với hai tên cường tráng bị trói chặt.
“Nói hết tất cả những gì mấy người biết!”
Một người áo đen trầm giọng nói.
Hai tên cường tráng rùng mình một cái, một người trong đó vội nói: “Là Kiều Tử Phi ra lệnh cho chúng tôi bắt cóc cô bé đó”.
Lúc này lưng của Kiều Tử Phi đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng hắn vẫn nghiến răng nghiến lợi phủ nhận: “Tôi hoàn toàn không biết mấy người đang nói gì, hơn nữa tôi chưa từng quen biết mấy người, Kiều Tử Huyên, hai người này là diễn viên do chị tìm đến đúng không!”
Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn im lặng lúc này đột nhiên thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: “Kiều Tử Phi, không ngờ rằng cậu vẫn còn ngoan cố, chuyện đã đến bước đường này rồi, cậu vẫn còn cố cãi, xem ra tố chất tâm lý của cậu khá tốt đấy”.
“Nhưng sự thật luôn là sự thật, tuyệt đối sẽ không vì cậu ngoan cố mà sẽ thay đổi bản chất, cậu muốn chứng cứ phải không, được, tôi toại nguyện cho cậu”.
Nói rồi Diệp Vĩnh Khang lấy ra một chiếc điều khiển từ xa trông giống như chìa khóa ô tô, ấn nhẹ vào bức tường tương đối nhẵn bóng ở bên cạnh.
Hình ảnh và âm thanh rõ ràng được chiếu ngay trên tường.
Khi Kiều Tử Phi nhìn thấy cảnh tượng trên tường, hắn lập tức cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không tự chủ được lảo đảo lùi lại mất bước, suýt chút nữa là ngã xuống đất.
Tiêu rồi!