Đám người này ra tay nhanh như chớp, hung hãn ác liệt, không có bất kỳ thủ đoạn tiểu xảo nào, tất cả đều là những đòn đấm đá thô sơ nhất.
Nhưng bọn họ lại có tốc độ cực kỳ nhanh và sức công phá đáng kinh ngạc, đối với mỗi đòn tấn công của họ đều chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, hoàn toàn không có cách nào để hóa giải!
Đám người này rõ ràng là dã thú!
“Ngây ra đấy làm gì, lên cho tôi, giết chết bọn chúng đi!”
Kiều Tử Phi đã hoảng lắm rồi, lớn tiếng ra lệnh cho những hộ vệ còn lại của nhà họ Kiều tiếp tục xông lên.
“Ai muốn chết thì cứ tiếp tục!”
Kiều Tử Huyên đột nhiên hét lên một tiếng, nhìn nhóm thị vệ nhà họ Kiều đang trong tình thế khó xử, lạnh lùng nói: “Hộ vệ của nhà họ Kiều luôn coi việc tuân theo mệnh lệnh là nhiệm vụ của mình, cho nên tôi sẽ không tính toán với hành động vừa rồi của các cậu, nhưng nếu ai cố chấp không chịu tỉnh thì đừng trách tôi độc ác!”
Đối với đội hộ vệ nhà họ Kiều, Kiều Tử Huyên quả thực đã dặn dò Diệp Vĩnh Khang cố gắng đừng ra tay nặng quá, bởi vì bọn họ chỉ là tuân theo mệnh lệnh mà thôi.
Vì vậy cho dù những người đã bị các thành viên của Thiên Diệt đánh thôi chứ không nguy hiểm tới tính mạng.
“Kiều Tử Phi, vội vã ra tay như vậy, có phải chột dạ rồi không?”
Kiều Tử Huyên nhìn Kiều Tử Phi, tức giận nói.
Kiều Tử Phi đang rất hoảng sợ, nhưng dù sao hắn cũng là cậu chủ nhà họ Kiều, gặp không ít loại người, rất nhanh hắn đã trấn tĩnh lại: “Tôi thấy người chột dạ là chị mới đúng, được rồi, vậy để cho thằng cha ăn cây táo rào cây sung này nói tiếp, tôi muốn xem xem rốt cuộc hắn nói ra được những gì!”
“Chỉ là, hôm nay có rất nhiều tiền bối và bằng hữu ở đây, Kiều Tử Huyên chị mà giết tôi thì công đạo lòng người ắt rõ!”
Kiều Tử Phi quả thực rất gian xảo, cho dù đã ở trong tình huống như hiện giờ rồi mà vẫn có thể ổn định tâm trí, thậm chí buông lời dọa nạt đối phương.
Kiều Tử Huyên hừ lạnh một tiếng, ra hiệu cho Lục Điền nói tiếp.
Lục Điền nuốt nước bọt, sau đó nói tiếp: “Thực ra âm mưu này đã được lên kế hoạch từ rất lâu rồi, sợi rơi đó cũng là do Kiều Tử Phi đặt hàng từ Bắc Mông về…”
“Mẹ kiếp!”
Kiều Tử Phi tức giận mắng: “Mày nói do tao sai người đi mua, vậy mày bảo người đó đứng ra đây đối chất đi!”
Lục Điền nhìn Kiều Tử Phi nói: “Người thay anh đi mua roi đó đã biến mất vài ngày sau khi anh ta trở lại”.
“Tuy nhiên, khi người đó đưa chiếc roi cho tôi, anh ta cũng đưa phiếu mua hàng cho tôi luôn”.
Nói xong Lục Điền chậm rãi lấy ra tờ phiếu mua hàng ra.
Sắc mặt của Kiều Tử Phi lập tức thay đổi, hắn không thể ngờ được khi đó người ấy lại để lại phiếu mua hàng!
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Kiều Tử Phi.
Kiều Tử Phi nghiến răng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh, nói: “Ai biết được tờ phiếu mua hàng này là giả mạo hay không, cho dù là thật, sao có thể chứng minh là do tôi đặt?”
Mặc dù hắn biết rằng lúc này mọi người đã bắt đầu nghi ngờ hắn, nhưng lúc này hắn không được phép hoảng loạn, chỉ cần hắn nghiến răng không chịu thừa nhận, không có chứng cứ cụ thể, không ai có thể làm gì được hắn!
Thấy chiếc roi bắt đầu gây bất lợi cho mình, Kiều Tử Phi vội vàng chuyển chủ đề, sử dụng con át chủ bài của mình, nói: “Chuyện chiếc roi tạm thời gác sang một bên”.