"Mẹ kiếp, không tắm thì thôi, tôi lại tiết kiệm được nước!"
Lý Thanh Từ tức giận trợn mắt nhìn anh, nói: "Chuyện xảy ra ngày hôm nay, anh tốt nhất là chôn kín trong bụng, đừng hé răng nói nửa lời”.
"Việc này không cần cô nói, tôi còn sợ cô bán đứng tôi đấy”.
Diệp Vĩnh Khang thoải mái ngồi trên sô pha nhà Lý Thanh Từ, tiện tay cầm quả táo trên bàn cắn một miếng, cười nói với Lý Thanh Từ: "Vụ lớn như vậy, sao cô không kịp thời báo cáo với cấp trên? Làm tốt còn có thể thăng chức và tăng lương gì đó gì đó cho cô mà”.
"Không dễ như như anh nghĩ đâu!"
Lý Thanh Từ hít một hơi thật sâu và bất đắc dĩ nói: "Chuyện của Lý Toàn đã gióng lên hồi chuông cảnh báo cho tôi, bây giờ tôi không thể đảm bảo liệu có còn những người như Lý Toàn ẩn núp trong đơn vị hay không”.
"Mà bây giờ Lý Toàn đã chết, những lời cậu ta nói lại không có bằng chứng xác thực, để tránh rút dây động rừng, tôi quyết định phải giữ kín chuyện này, đợi đến thời điểm thích hợp sẽ công khai”.
Diệp Vĩnh Khang gật đầu nói: "Ừ, tôi cũng nghĩ như vậy, dù sao vừa rồi nghe giọng điệu của Lý Toàn, tổ chức đó của cậu ta cũng không phải là nhỏ, nhất định không phải tầm thường, chuyện này mà giải quyết không ổn có khi lại là chuyện lớn”.
"Cái chày kim cương đó cô tìm chỗ nào giấu kỹ đi, tốt nhất không nên giữ trong nhà, càng đừng nên mang theo bên người, tìm một nơi an toàn, đừng gây ra chuyện gì nữa”.
Lý Thanh Từ gật đầu nói: "Đã hiểu, đúng rồi, sao anh nhìn ra được Lý Toàn có gì đó không đúng?"
Đối với bộ mặt thật của Lý Toàn, Lý Thanh Từ cũng không hề nhận ra cho đến khi Lý Toàn lật mặt.
Diệp Vĩnh Khang hít sâu một hơi nói: "Tôi chỉ bắt đầu nghi ngờ khi chúng ta giết chủ tàu”.
"Thứ quan trọng như vậy, mà bảo vệ của cả tầng lại vô cùng lơ là, việc này hoàn toàn phi logic”.
"Hơn nữa lúc đó cô tìm thấy chiếc chày kim cương trong túi áo khoác của ông ta. Theo lẽ thường, sao một thứ quan trọng như vậy lại có để vào túi áo khoác được?"
"Ngoài ra, khi chủ tàu nói rằng ông ta không biết trên người mình có thứ đó, tôi có thể thấy được rằng ông ta không nói dối từ ánh mắt ông ta”.
Lý Thanh Từ nghe xong vẫn có chút nghi ngờ nói: "Nhưng những cái này chỉ có thể chứng minh chủ tàu bị hãm hại, làm sao anh có thể chắc rằng là Lý Toàn làm được?"
Diệp Vĩnh Khang nói: "Chuyện này đơn giản, ngay từ đầu Lý Toàn đã chĩa mũi nhọn về phía chủ tàu, vô hình chung đã chuyển hướng chú ý của chúng ta”.
"Mà chúng ta cũng đã bỏ qua một sự thật quan trọng là chúng ta chỉ có thể chắc chắn chày kim cương ở trên con tàu, nhưng dựa vào cái gì lại chắc chắn nó ở trên người chủ con tàu?"
"Tất cả những chuyện này luôn bị Lý Toàn dắt mũi, khi trở lại phòng nghỉ, nhìn thấy Lý Toàn nằm trên mặt đất, tôi càng chắc chắn là cậu ta”.
"Vết bầm tím trên cổ cậu ta rất kỳ quái, vừa không giống tay thuận, tay không thuận cũng không giống nốt”.
"Mà giống như cậu ta duỗi tay để làm ra từ bên cạnh hơn, quá trình cậu ta nói cũng có rất nhiều điểm đáng ngờ”.
"Lúc cậu ta nói cậu ta đi vệ sinh bị người nào đó đột nhiên đánh ngất”.
"Cách nói này khá kỳ lạ, động cơ hung thủ đánh ngất cậu ta là gì? Nếu hung thủ thực sự biết thân phận của cô và cậu ta như những gì cậu ta đã nói, tại sao không giết luôn cậu ta mà chỉ đánh ngất?"
"Sau khi Lý Toàn tỉnh dậy, phản ứng đầu tiên của cậu ta khi nhìn thấy chúng ta là ngạc nhiên tại sao chúng ta có thể xuất hiện ở đây mà không hề bị thương”.