Sắc mặt Lý Thanh Từ cứng đờ, Diệp Vĩnh Khang nhìn chày kim cương trước ngực Lý Toàn, nghi ngờ hỏi: “Này, sao trên người cậu cũng có chày kim cương thế?”
“À à, anh nói cái này hả?”
Lý Toàn cúi đầu nhìn chày kim cương, sau đó nở nụ cười với Diệp Vĩnh Khang và đánh mạnh về phía ngực anh.
Diệp Vĩnh Khang nhanh chóng nâng hai tay đỡ đòn, chỉ nghe một tiếng rên vang lên, toàn thân Diệp Vĩnh Khang bị chấn động ngược bay ra sau, đập rầm lên tường rồi lăn xuống đất.
“Vĩnh Khang!”
Lý Thanh Từ biến sắc, vội vàng chạy đến đỡ Diệp Vĩnh Khang đứng dậy, nghiêng đầu giận dữ: “Lý Toàn, cậu làm gì thế?”
Lúc này Lý Toàn như biến thành một người khác, khóe miệng cậu ta nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nếu có người đã cố ý tự tìm cái chết, vậy tôi sẵn lòng cho anh ta được toại nguyện”.
“Cậu…”
Lý Thanh Từ vô cùng sửng sốt, trong nháy mắt như nghĩ đến điều gì đó, cô ta kinh hãi nói: “Thì ra chày kim cương thực sự đang ở trên người cậu, cậu mới là người phụ trách chuyển giao thông tin cơ mật kia, Lý Toàn, cậu đang phạm tội đấy!”
Lý Toàn nghe xong thì cười ha ha: “Thế ư? Tôi phạm tội hay không chưa đến lượt các người phán xét, Lý Thanh Từ, thật ra qua mấy năm làm việc với cô, tôi đánh giá cô rất cao đấy”.
“Tuy nhiên lần này tôi không có cách nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể khiến cô chịu oan ức rồi”.
Dứt lời, trên mặt Lý Toàn hiện lên vẻ lạnh băng, chậm rãi bước về phía Lý Thanh Từ.
Lý Thanh Từ cắn răng thật chặt, cô ấy đứng lên siết chặt tay, chuẩn bị xong tư thế chiến đấu.
Nhưng Lý Toàn lại tỏ vẻ sâu xa: “Tôi khuyên cô tốt nhất không nên phản kháng, bằng không cô chết sẽ thảm hơn thôi”.
Nói xong, Lý toàn đột ngột đánh một chưởng lên bàn ăn bên cạnh.
Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, chiếc bàn ăn siêu bền bằng gỗ đỏ bị đánh nát tan chỉ trong nháy mắt!
Lý Thanh Từ kinh hãi: “Cậu… Thì ra cậu biết võ…”
Lý Toàn cười khẩy: “Tôi chưa từng nói tôi không biết võ, tự các người cho là tôi trói gà không chặt đấy chứ, tôi đâu có cách nào đâu”.
“Lý Thanh Từ à, thật ra thì tôi cũng không nỡ giết cô, nhưng số cô lại không được may mắn lắm, sao lại đụng phải họng súng của tôi cơ chứ”.
“Nhưng cô yên tâm đi, đợi sau này quay về, tôi nhất định sẽ báo cáo lên cấp trên, nói là các người đã trải qua một trận chiến kịch liệt với kẻ địch rồi hy sinh vì nhiệm vụ”.
“Đến lúc đó, chắc chắn có thể truy phong cô danh hiệu liệt sĩ, không phải cô rất coi trọng vinh dự sao? Coi như đây là món quà cuối cùng tôi tặng cô nhé!”
Nói xong, Lý Toàn chuẩn bị ra tay.
“Khoan đã!”
Lý Thanh Từ đột nhiên cắn răng nói: “Nể tình chúng ta quen biết nhau nhiều năm như vậy, tôi muốn biết tất cả chuyện này rốt cuộc là gì, cho dù chết tôi cũng phải chết cho rõ ràng!”
Lý Toàn trầm ngâm, giây lát sau đã bình tĩnh nói: “Được, dù sao các người cũng sắp chết cả rồi, tôi cũng không phải vội nữa, trò chuyện với các người đôi câu cũng được”.
“Tôi chính là thành viên của tổ chức tình báo bí mật chuyên vận chuyển thông tin ra ngoài biên giới mà cô khổ sở tìm kiếm bấy lâu nay”.
“Tôi lựa chọn gia nhập vào hệ thống cảnh sát tuần tra là để có thể dễ dàng lấy được tình báo mà tôi mong muốn”.