Trở Về Bên Em

Chương 1481: “Đến lúc đó tôi phải thu nhiều lãi chút mới được”.  







Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi gầy gò, da trắng thịt mềm, mang mắt kính gọng vàng đi vào.



“Đây là Lý Toàn, thuộc đơn vị chúng tôi, phụ trách bên kỹ thuật. Lần này cậu ấy đi nghỉ phép cùng tôi, manh mối cũng do cậu ấy phát hiện trước, sau đó chúng tôi mới lần mò ra dần”.





Sau khi Lý Thanh Từ nói xong thì lại chỉ vào Diệp Vĩnh Khang giới thiệu: “Đây là Diệp Vĩnh Khang, bạn tôi, bản lĩnh vô cùng lớn! Lần này có anh ấy giúp đỡ, chuyện lần này có thể hoàn thành rồi”.



“Xin chào anh Diệp, hân hạnh gặp mặt!”



Người đàn ông nho nhã tên là Lý Toàn kia ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, giọng nói cũng rất nhu nhược, là kiểu thư sinh điển hình.



Chào hỏi xong, Lý Thanh Từ nói với Lý Toàn: “Lý Toàn, cậu nói lại tình hình với anh Diệp lần nữa, trước mặt anh ấy không cần giấu giếm gì cả, xảy ra chuyện gì tôi sẽ chịu trách nhiệm”.



Lý Toàn gật đầu, nói: “Chiếc du thuyền này chia thành tổng cộng bốn tầng, tầng cao nhất là sòng bạc, cũng chính là vị trí hiện giờ của chúng ta”.



“Tầng thứ hai là khu giải trí, quán bar, phòng ăn, karaoke, phòng gym đều đầy đủ”.



“Tầng thứ ba là phòng khách, khách khứa đều nghỉ ngơi ở đó”.



“Tầng thứ tư là khu văn phòng, thuyền trưởng của chiếc du thuyền này cũng ở ngay tầng thứ tư”.



“Nhưng khu văn phòng này rất khép kín, hơn nữa phòng thủ cẩn mật, rất khó đi vào”.







Lý Thanh Từ cau mày: “Không có cách nào luôn sao?”



“Cũng không hẳn là vậy”.



Lý Toàn nói: “Bên trên gian phòng VIP phía Đông có một ống thông gió, leo từ đó lên có thể tránh được đội bảo vệ, đi thẳng lên lầu bốn”.



Lý Thanh Từ nghe xong vẫn còn cau mày: “Nhưng để vào phòng VIP thì phải bỏ ra hơn trăm triệu đô la mới có tư cách đó”.



Lý Toàn khẽ than: “Đây là cách duy nhất”.



Lần này hai người họ chỉ tình cờ gặt hái được manh mối nhiệm vụ, nhưng chiếc du thuyền này lại bị thiết bị nhiễu sóng quấy nhiễu, căn bản không thể nào liên hệ được với bên ngoài.



Một trăm triệu đô la đối với họ mà nói là con số quá cao.



Ngay lúc đó, Diệp Vĩnh Khang lật cổ tay một cái, trong kẽ tay kẹp một tấm thẻ đen, hệt như làm ảo thuật. Anh cười cười: “Trên đời này thứ tôi không thiếu nhất chính là tiền”.



Lý Thanh Từ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: “Không ngờ anh còn là đại gia! Yên tâm, đợi ra ngoài, tổ chức nhất định sẽ trả lại khoản tiền này cho anh”.



Diệp Vĩnh Khang cười ha ha: “Đến lúc đó tôi phải thu nhiều lãi chút mới được”.



Đánh bài muốn thắng tiền rất khó nhưng để thua thì lại là chuyện vô cùng dễ dàng, chưa đến nửa tiếng, ba người đã thua sạch một trăm triệu đô la.

Khi bọn họ nói chơi hơi mệt thì nhân viên đương nhiên nhiệt tình mời họ qua căn phòng VIP đắt giá kia nghỉ ngơi.