Sòng bạc này vừa hoa lệ vừa rất có quy tắc, trò chơi nào cũng có đủ hết, phục vụ đến nơi đến chốn, không chỉ có người đẹp làm nhà cái với khí chất sang chảnh lạnh lùng, mà còn đủ loại người đẹp vóc dáng nóng bỏng, ăn mặc hở hang đi qua đi lại.
Chỉ cần chịu bỏ tiền ra là có thể tùy ý lựa chọn người đẹp mình thích ngồi bên hầu hạ, vừa vung tiền vừa ôm người đẹp, loại tận hưởng này quả đúng là cuộc sống thần tiên.
Toàn bộ sòng bạc có ít nhất hơn nghìn người, cho nên cũng không có ai chú ý tới một Diệp Vĩnh Khang với ngoại hình bình thường.
Diệp Vĩnh Khang lượn qua lượn lại một vòng vẫn không tìm được kẻ đeo chày kim cương quanh cổ như lời Tiểu Bạch Long nói.
Ngay lúc Diệp Vĩnh Khang vẫn đang bần thần thì bên cạnh chợt vang lên giọng nói: “Anh đang làm gì đấy?”
Diệp Vĩnh Khang quay qua nhìn thì thấy một người phụ trách tuần tra đang nhìn mình chằm chằm, nghi ngờ hỏi: “Tôi thấy anh đứng đây lâu lắm rồi, lấy giấy chứng nhận của anh ra đây cho tôi xem!”
Mẹ kiếp!
Diệp Vĩnh Khang chửi thầm một tiếng, ban nãy anh chỉ mãi tìm người mà không chú ý che giấu hành tung.
“Ông chủ Diệp, sao anh lại tới chỗ này thế, làm tôi tìm anh khắp nơi mà không thấy”.
Lúc này, đột nhiên một làn gió thơm ùa tới từ phía sau, một cánh tay nõn nà mềm mại thân mật choàng tay Diệp Vĩnh Khang, cô gái quyến rũ mỉm cười với anh: “Không phải hôm qua lúc lên thuyền, anh nói muốn tặng người ta một chiếc túi xách, anh đừng chơi xấu đó nha”.
Diệp Vĩnh Khang ngớ người, rồi lập tức gật đầu cười nói: “Sao tôi chơi xấu được chứ! Chỉ cần em phục vụ tôi cho tốt thì em muốn gì tôi cũng mua cho em”.
“Vậy ư? Cảm ơn ông chủ Diệp nhé! Đi nào, em dẫn anh đi chơi poker. Có em bên cạnh, nhất định vận may của anh sẽ rất tốt!”
“Ha ha, được, nghe em hết, vậy mình đi chơi poker trước đi”.
Diệp Vĩnh Khang và cô gái kia vừa nói vừa cười đi mất.
Tên lính tuần tra thấy người kia là người quen nên cũng không cảnh giác nữa, tiếp tục việc tuần tra của mình.
Diệp Vĩnh Khang đi cùng cô gái kia đến một bàn baccarat chơi mấy ván poker, sau khi chắc chắn không còn ai chú ý đến họ nữa, hai người mới vừa cười vừa nói cùng đi về phía một căn phòng nghỉ.
“Sao anh/cô lại ở đây?”
Mới vừa vào phòng nghỉ, hai người đã đồng thanh kinh ngạc hỏi.
Diệp Vĩnh Khang cảm thấy vô cùng bất ngờ, cô gái nóng bỏng trước mắt này không phải ai khác mà chính là phó đại đội trưởng Lý Thanh Từ đã lâu không gặp.
“Cô… đang gặp khó khăn gì à?”
Diệp Vĩnh Khang ngờ vực nhìn Lý Thanh Từ hỏi.
Lý Thanh Từ ngơ ngác: “Không, sao thế?”
Diệp Vĩnh Khang nhìn chằm chằm cách ăn mặc hở hang lòe loẹt của Lý Thanh Từ, nghi ngờ nói: “Vậy sao cô lại làm nghề này? Nếu cô thật sự gặp khó khăn gì thì có thể nói với tôi, cô tìm người khác thì chi bằng tìm tôi. Chắc chắn tôi được hơn người khác nhiều, hơn nữa thể lực của tôi chắc chắn tốt hơn người khác”.
Lý Thanh Từ ngây cả người, sau khi nhận ra mới trợn mắt lên: “Nghĩ cái gì vậy, tôi tới để làm nhiệm vụ!”
“Ồ? Thế à”.