Sau khi rời khỏi Cục quản lý điện ảnh và truyền hình, Diệp Vĩnh Khang đến thẳng văn phòng của Hạ Huyền Trúc.
"Sao rồi, lần này công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên tự vác đá đập chân mình rồi đúng không?”
Hạ Huyền Trúc ngẩng đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói.
Cô biết đạo văn và phỉ báng đồng nghĩa với việc gì, lần này cho dù công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên có chỗ dựa vững đến mức nào, nếu giẫm lên ranh giới đỏ này, nhất định sẽ bị lột một lớp da.
Lý Hiểu Đan cũng đang ở trong văn phòng của Hạ Huyền Trúc, đợi Diệp Vĩnh Khang trở lại và mang tin tốt cho họ, nhìn Diệp Vĩnh Khang cười nói: "Anh Diệp, anh không biết Tiểu Mã tức giận như thế nào đâu, vừa rồi còn gửi tin nhắn chửi tôi một trận, kết quả bị tôi chửi lại, ha ha ha ha!"
Lý Hiểu Đan cũng như Hạ Huyền Trúc, đều tin tưởng tuyệt đối vào chiến lược này.
Trước đó khi Tiểu Mã gửi tin nhắn đến, Lý Hiểu Đan ngay lập tức báo cáo tình hình cho Diệp Vĩnh Khang.
Dựa vào đầu óc của Diệp Vĩnh Khang, những suy nghĩ xấu xa này của Tiểu Mã đương nhiên không thể qua mắt được anh, vừa nhìn cũng có thể biết ngay Tiểu Mã định giở trò gì.
Thế là lập tức tương kế tựu kế, để Lý Hiểu Đan đồng ý đi đến cuộc hẹn, giả vờ đồng ý với yêu cầu của Tiểu Mã để hắn trúng kế.
Mà Tiểu Mã quả nhiên trúng kế, hai tội danh đạo văn và phỉ báng đồng thời bị chụp lên đầu, thế là bọn chúng đã ăn đủ một vố.
Tuy nhiên, Diệp Vĩnh Khang cười gượng, nhìn Hạ Huyền Trúc nói: "Sau này, phải cẩn thận hơn với công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên, người phụ nữ Kiều Tử Huyên này, không đơn giản”.
Sau đó Diệp Vĩnh Khang kể lại sơ qua chuyện vừa xảy ra.
"Không ngờ Kiều Tử Huyên này lại lợi hại như vậy, dễ dàng làm chuyện này lắng xuống như thế”.
Sau khi nghe xong, Hạ Huyền Trúc cũng thầm bái phục Kiều Tử Huyên, đồng thời cũng cảm thấy hơi lo lắng, đối mặt với một đối thủ vừa có chỉ số EQ và IQ cao, vừa có tâm địa cực kỳ kín đáo, nếu là người khác trong lòng cũng không thể kiên định.
Nhìn thấy sự lo lắng của Hạ Huyền Trúc, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười trấn an: "Em cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao Kiều Tử Huyên có giỏi thế nào, dù sao thì quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, chúng ta cứ làm tốt việc của mình là được, nếu cô ta thật sự lật mặt, vậy thì chồng em cũng không chịu thua đâu”.
Nghe được lời nói này của Diệp Vĩnh Khang, Hạ Huyền Trúc khẽ thở phào nhẹ nhõm, mỗi lần gặp phải khó khăn lớn đến thế nào, Diệp Vĩnh Khang vẫn luôn khiến cho Hạ Huyền Trúc cảm thấy yên tâm.
Cùng lúc này, trong văn phòng của chủ tịch công ty điện ảnh và truyền hình Kiều Tuyên.
"Thật là sơ suất, không ngờ tên chó Diệp Vĩnh Khang lại gian xảo như vậy, dám vu cáo ông đây!"
"Còn con khốn Lý Hiểu Đan, quả thật không biết điều, lại dám hùa với Diệp Vĩnh Khang lừa gạt tôi”.
"Sếp Kiều, tôi không thể nuốt trôi cục tức này, tôi nghĩ không cần thiết phải dông dài với bọn chúng. Cô có thể dùng chút mối quan hệ, kêu người tới giết chúng luôn”.
Tiểu Mã hết sức phẫn nộ, tay chân khua loạn xạ bày tỏ sự bất mãn của bản thân.
Kiều Tử Huyên lại không lộ ra chút cảm xúc nào, lặng lẽ nhìn hắn nhảy lên nhảy xuống như một thằng hề.