Diệp Vĩnh Khang cũng nở một nụ cười xin lỗi với Kiều Tử Huyên, cũng kéo sự việc trở về quỹ đạo.
Những lời vừa rồi của Kiều Tử Huyên rõ ràng là đang đổ lỗi cho Tiểu Mã, cố gắng gạt bỏ mọi liên quan đến mình và công ty.
Nhưng Diệp Vĩnh Khang sao có thể trúng chiêu của cô ta được chứ, khẩu phật tâm xà thì ai chả làm được?
Tuy nhiên Kiều Tử Huyên vẫn duy trì nụ cười: “Anh Diệp đúng là gì cũng biết, chuyện này thực sự tôi cũng rất khó xử”.
“Nếu như là chuyện công thì đã đơn giản rồi. Công ty và Tiểu Mã sẽ cùng nhau gánh vác trách nhiệm”.
“Nhưng trong hợp đồng giữa công ty chúng tôi và nghệ sĩ có một điều khoản như này. Mọi hậu quả do hành vi cá nhân của nghệ sĩ sẽ do một mình nghệ sĩ gánh chịu, không liên quan gì đến công ty”.
“Sự hiểu nhầm này công ty chúng tôi không hề hay biết, thuộc về hành vi cá nhân của Tiểu Mã, vì vậy về mặt pháp lý, công ty chúng tôi thực sự bất lực, Tiểu Mã chỉ có thể tự làm tự chịu mà thôi”.
“Tôi đang cầu xin sự ưu ái của anh Diệp, không phải vì bản thân tôi hay vì công ty phim ảnh Kiều Tuyên mà chỉ là đơn thuần muốn giúp Tiểu Mã”.
“Đương nhiên, anh Diệp có sẵn sàng giúp đỡ không là chuyện của anh Diệp, nếu như anh Diệp nhất quyết truy cứu bắt Tiểu Mã chịu trách nhiệm, đó cũng là bổn phận của anh Diệp”.
“Cho dù anh Diệp có lựa chọn như thế nào đi chăng nữa, điều đó cũng sẽ không ảnh hưởng đến tình bạn giữa tôi và anh Diệp, cũng như hai công ty Huyền Trúc và Kiều Tuyên”.
“Và tôi hi vọng rằng hai công ty chúng ta có thể làm việc cùng nhau để đóng góp cho việc truyền bá văn hóa địa phương ở Giang Bắc”.
“Tuyệt đối đừng vì chút chuyện cỏn con mà gây hiểu nhầm lớn. Các vị lãnh đạo hàng ngày cũng phải giải quyết rất nhiều việc, gánh vác trọng trách lớn lao về văn hóa Giang Bắc. Là một doanh nghiệp, tất cả những gì chúng ta có thể làm là hợp tác hết sức và cố gắng không gây rắc rối cho các vị lãnh đạo, anh Diệp, anh xem đúng không?”
Ngay khi Kiều Tử Huyên nói xong, Hạ Thiên Minh đã nhanh chóng khen ngợi: “Cô Kiều không phải người Giang Bắc nhưng lúc nào cũng nghĩ cho Giang Bắc. Tấm lòng này của cô Kiều đủ khiến cho toàn bộ Giang Bắc cảm thấy rất ngưỡng mộ!”
Những vị quản lý cấp cao còn lại cũng hết lời khen ngợi Kiều Tử Huyên, Hạ Thiên Minh không quên quay đầu nhìn Diệp Vĩnh Khang, cười nói: “Anh Diệp, thực sự rất xin lỗi. Lần này để xảy ra sai lầm lớn như vậy cũng là do chúng tôi giám sát chưa nghiêm, mong anh Diệp hiểu cho”.
Trong lòng Diệp Vĩnh Khang thầm cười khổ, đồng thời dò xét Kiều Tử Huyên một lần nữa, càng lúc càng cảm thấy người phụ nữ này thực sự quá lợi hại.
Một vài lời nói nhỏ nhẹ, bề ngoài thể hiện sự chân thành nhưng bên trong ngấm ngầm giành lấy sự ủng hộ của đám người Hạ Thiên Minh, hơn nữa còn nâng cô ta lên một vị trí cao cả.
Ý của Hạ Thiên Minh vừa rồi đã rất rõ ràng, nếu như lúc này Diệp Vĩnh Khang vẫn tiếp tục cố chấp tức là không nể mặt bọn họ.
“Ha ha, nếu đều vì muốn quảng bá văn hóa Giang Bắc, vậy tôi còn gì để nói được nữa. Mục đích của công ty giải trí Huyền Trúc chúng tôi vẫn luôn là đóng góp cho nền văn hóa Giang Bắc, chuyện này chẳng qua chỉ là hiểu nhầm, mọi người ngồi xuống nói chuyện là được rồi”.
Diệp Vĩnh Khang tỏ ra rất rộng lượng, nhưng anh cũng đành bất lực, nếu như đã không thể ra tay với công ty phim ảnh Kiều Tuyên vậy thì chỉ đành nói lời hay ý đẹp một chút.