Cô ta đã đánh giá thấp sự ngu si của Tiểu Mã.
Ý định ban đầu của Kiều Tử Huyên là muốn thức tỉnh Tiểu Mã, khiến hắn sau này biết điều một chút.
Nhưng bộ não lợn của Tiểu Mã lại nhận thức được một ý nghĩa khác từ đó.
“Không được, mình nhất định phải nghĩ cách, ổn định vị trí của mình trong công ty!”
Khi Tiểu Mã lĩnh hội được ý nghĩa trong lời nói của Kiều Tử Huyên, phản ứng đầu tiên của hắn vẫn là suy nghĩ đến vị trí của mình.
Đây là chuyện mà Tiểu Mã quan tâm nhất. Trước đây hắn nghèo quen rồi, đi đâu cũng bị người ta khinh thường, bây giờ khó khăn lắm mới chen chân được vào ‘đời sống thượng lưu’, hắn không thể quay về dáng vẻ ban đầu được.
Bây giờ Kiều Tử Huyên đang có ấn tượng xấu với hắn, muốn cứu vãn cục diện thì cần phải bỏ chút công sức mới được!
Cái đầu chỉ để trưng của Tiểu Mã sau khi suy nghĩ cả đêm đã thật sự nảy ra một ý tưởng.
“Có rồi!”
Tiểu Mã vỗ mạnh vào đùi, hưng phấn nhảy dựng lên khỏi giường, nóng lòng nhấc điện thoại lên, soạn tin nhắn rồi gửi đi.
Tin nhắn này được gửi đến một diễn viên vẫn ở lại trong công ty giải trí Huyền Trúc, tên là Lý Hiểu Đan.
Khi Tiểu Mã dẫn dắt mọi người nhảy việc, Lý Hiểu Đan là một trong số ít diễn viên kiên quyết ở lại.
Nội dung tin nhắn này là rủ Lý Hiểu Đan cùng nhau đi uống trà chiều.
Mặc dù trước đây khi ở trong đoàn làm phim, Tiểu Mã không ít lần ức hiếp nữ diễn viên chỉ được đóng vai người hầu này, nhưng hắn có đủ tự tin rằng mình có thể hẹn được đối phương ra ngoài.
Bởi vì trong tin nhắn gửi đi của Tiểu Mã có một câu quan trọng: Thảo luận về tình trạng của bà nội cô.
Chỉ cần nhắc đến bà nội của Lý Hiểu Đan thì không sợ cô ấy sẽ không đến.
Bởi vì bà nội của Lý Hiểu Đan chính là điểm yếu lớn nhất của cô ấy, đau ốm trên giường quan năm lại không có đủ tiền để chữa trị. Cho dù mỗi ngày Lý Hiểu Đan đều liều mạng làm việc, nhưng vẫn không thể đủ được tiền viện phí cao ngất trời.
Mà chuyện này Lý Hiểu Đan không nói cho bất kỳ ai, Tiểu Mã cũng là vô tình biết được chuyện này, không ngờ rằng đến lúc này lại có ích.
Quả nhiên một lát sau Lý Hiểu Đan đã trả lời tin nhắn, đồng ý yêu cầu của Tiểu Mã.
Buổi chiều, Tiểu Mã đến chỗ hẹn trước, đó là phòng riêng của một nhà hàng trà cao cấp, trước khi Lý Hiểu Đan đến, Tiểu Mã đã bắt đầu đắc ý tưởng tượng ra cảnh Lý Hiểu Đan sẽ khóc lóc thảm thiết và biết ơn hắn thế nào.
Tiểu Mã cũng rất hài lòng với chiến lược của mình, trước đây hắn đã nghĩ cách đột nhập vào Cơ sở điện ảnh và truyền hình Huyền Trúc, nhưng lại chưa từng nghĩ, không vào được không có nghĩa là không kéo được người bên trong ra.
Thay vì cố gắng tìm cách đột nhập, chi bằng tìm một gián điệp bên trong, điều này không chỉ giúp tiết kiệm thời gian và công sức mà còn khiến mọi việc thuận lợi hơn.
Vì để lát nữa lấy lòng Lý Hiểu Đan, Tiểu Mã còn đặc biệt chi ba nghìn tệ để mua một chiếc váy từ một thương hiệu cao cấp.
Mặc dù thường ngày Lý Hiểu Đan rất yêu cái đẹp và luôn chú trọng đến chuyện ăn mặc nhưng vì điều kiện kinh tế nên cô ấy chỉ có thể mặc những bộ đồ rẻ tiền nhất.
Đợi lát nữa đột nhiên nhìn thấy một chiếc váy mấy nghìn tệ, lẽ nào cô ấy sẽ không vui sướng đến nhảy cẫng lên sao?
Nói cách khác, cô gái Lý Hiểu Đan này tuy có hơi nghèo khó nhưng lại rất thông minh, trước đây trong đoàn làm phim Tiểu Mã đã từng để ý đến cô ấy, nhưng cô gái này tính cách rất lạnh lùng, khiến cho Tiểu Mã không thể nào ra tay được.
Lát nữa khi mua chuộc được cô ấy, nói không chừng còn có thể đưa về khách sạn vui vẻ một đêm.
Tiểu Mã càng nghĩ càng vui, đến cuối cùng một mình ngồi cười ngây ngốc trong phòng bao.
“Tiểu Mã, xin lỗi, hơi tắc đường nên đến muộn một chút”.
Lúc này, một giọng nữ dễ nghe đột nhiên truyền từ ngoài cửa vào.
Tiểu Mã ngẩng đầu lên nhìn, khi nhìn thấy Lý Hiểu Đan ở trước mặt, hắn đột nhiên sững sờ!