Diệp Vĩnh Khang thấy hắn dù sao cũng là một ngôi sao nổi tiếng, bị Tần Hạc đánh cho bầm dập mặt mũi quả thật quá khó coi, dựa vào nguyên tắc chuyện to hóa nhỏ, anh vẫy tay với Lâm Đông: "Được rồi, chuyện này đến đây thôi, sau này phải học cách suy nghĩ cho người khác nữa, nếu không bản thân lại là người chịu thiệt”.
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đang định đứng dậy rời đi, vừa rồi Hạ Huyền Trúc gửi tin nhắn bảo anh trở về sớm một chút, anh không còn chút tâm trí nào ở đây dây dưa nữa.
"Mày... đứng lại!"
Nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang muốn "chạy trốn", Lâm Đông vốn dĩ muốn mắng chửi mấy câu, nhưng hắn lại không dám, ấp úng nói: "Mày đợi lát nữa rồi đi”.
Diệp Vĩnh Khang cau mày nói: "Tôi đã nói tôi có việc phải đi trước, sao nào, cậu không muốn kết thúc chuyện này như vậy đúng không?"
Lúc này, La Quyên ở bên cạnh đột nhiên thu hết can đảm nói: "Tao nói cho mày biết, mày đừng nghĩ rằng bây giờ mày đi thì chuyện này coi như xong”.
"Tao nghĩ mày đã từng nghe nói đến cái tên Hoàng Thử Lang, mày có thể chạy nhưng có thể chạy ra khỏi Giang Bắc không?"
"Vả lại, cho dù mày có thể chạy ra khỏi Giang Bắc nhưng mày có thể dẫn tất cả người nhà mày cùng rời khỏi Giang Bắc không?"
"Tao còn biết vợ mày là chủ tịch tập đoàn Huyền Trúc, mày còn có một đứa con gái đang học mẫu giáo ở bên Thành Đông, trường mẫu giáo tên là...”
Bốp!
La Quyên chưa kịp nói xong, Diệp Vĩnh Khang đã bất ngờ cầm lấy ly rượu trên bàn hung hăng ném về phía bà ta.
Chiếc cốc thủy tinh trúng vào đầu La Quyên vỡ tan tành, đầu bà ta ngay lập tức chảy máu.
"Được rồi, hai người muốn tính toán đúng không, vậy hôm nay tôi sẽ ở đây tính cho rõ với hai người!"
Tuy rằng Diệp Vĩnh Khang không nhỏ nhen đến mức tính toán với hai người này, nhưng bọn họ lại nhắc đến vợ con của anh, việc này đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang.
"Xin lỗi, hơi tắc đường, đến muộn rồi”.
Đúng lúc này, Hoàng Thử Lang đột nhiên bước từ ngoài vào dẫn theo vài tên vẻ mặt hung dữ.
Do góc nhìn, Hoàng Thử Lang vừa vào không nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc đứng bên cạnh.
"Cậu Lâm Đông, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu... Hả? Hai người bị sao vậy?"
Hoàng Thử Lang đang nhiệt tình tiến đến chào hỏi Lâm Đông, lại đột nhiên phát hiện mặt Lâm Đông sưng tấy như cái bánh bao.
Lại nhìn sang La Quyên, trên trán còn bê bết máu.
"Anh Hoàng!"
La Quyên nhìn thấy Hoàng Thử Lang đi vào, như nhìn thấy vị cứu tinh, chỉ vào Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc tức giận nói: "Là bọn chúng, chính là bọn chúng đã đánh tôi và anh Đông!"
"Hả chết tiệt, trên địa bàn của tôi còn dám...”
Hoàng Thử Lang quay đầu lại, vừa nhìn thấy Diệp Vĩnh Khang và Tần Hạc, sắc mặt đột nhiên nghiêm trọng, hai mắt tròn xoe.
Nhưng Lâm Đông và La Quyên không để ý đến biểu hiện của Hoàng Thử Lang.
"Anh Hoàng, tôi muốn hai tên này sống không bằng chết!"
Ánh mắt Lâm Đông lóe lên tia hung ác, những uất ức và phẫn nộ ban nãy đều muốn trút ra hết.