Diệp Vĩnh Khang nghe xong, sắc mặt hơi thay đổi, nhìn chằm chằm đối phương vài giây, hờ hững nói: "Cậu có cảm thấy chặt tay chân người ta thì hơi quá không? Cậu là một ngôi sao cao quý như vậy? Bị người ta đá một cái thì phải chặt chân người ta sao?"
"Không lấy cái mạng chó của mày là may lắm rồi!"
La Quyên đang đứng một bên nhảy dựng lên mắng: "Anh Đông của bọn tao có thân phận thế nào chứ? Chính là ngôi sao nổi tiếng hàng đầu ở trong nước hiện nay đấy. Mẹ kiếp, mày lại dám động tay động chân đánh anh Đông, thực sự là phản rồi”.
"Nói đi, mày muốn cái chân này của mày tự mình chặt, hay chờ anh Hoàng đến chặt, có điều mày phải biết là nếu như anh Hoàng tới, sẽ không còn chuyện chặt một cái chân thôi đâu!"
Bịch!
Đúng lúc này, Tần Hạc đột nhiên từ phía sau nhảy lên đá một cước thật mạnh vào bụng La Quyên: "Mụ đàn bà chết tiệt, hôm nay ông mày phải xem mày có bản lĩnh lớn đến mức nào!"
Nói xong, Tần Hạc quay đầu chỉ vào Lâm Đông mắng: "Còn mày nữa, con mẹ nó, lại dám đạp bàn của ông đây sao, mau nâng cái bàn lên!"
Lâm Đông nhìn La Quyên bị đạp ngã xuống đất, lại cộng thêm dáng vẻ hung hăng của đối phương, không khỏi tức giận nói: "Mày có biết mày đang nói chuyện với ai không hả?"
Bộp!
Còn chưa dứt lời, Tần Hạc đã tiến lên tát cho hắn một bạt tai: "Ông bảo mày nâng cái bàn lên!"
Lâm Đông bị Tần Hạc tát một cái xây xẩm mặt mày, theo bản năng giơ nắm đấm lên định đấm Tần Hạc.
Nhưng một tên thanh niên da thịt mềm yếu như hắn, sao có thể là đối thủ của một người từng trải qua trăm trận chiến như Tần Hạc?
Nắm đấm vô lực của hắn, trong mắt Tần Hạc thật sự quá chậm, Tần Hạc dễ dàng bắt lấy cổ tay của hắn, thuận thế bẻ ngược ra sau, tiếp theo nâng tay lên tát bốp bốp vào mặt mấy cái liền.
"Đừng đánh nữa!"
Lâm Đông yếu đuối bình thường chỉ bị xước chút da cũng phải vào bệnh viện, làm sao chịu nổi trận bạt tai này của Tần Hạc, chưa bao lâu đã bắt đầu sợ hãi.
"Tôi, tôi có thể đưa tiền cho anh, anh muốn bao nhiêu tiền”.
Lâm Đông bắt đầu sử dụng năng lực của đồng tiền, với hắn thì trên đời này không có thứ gì tiền không giải quyết được.
Bốp!
Không ngờ, đổi lại là một cái tát nữa vào mặt.
Tần Hạc tức giận nói: "Con mẹ nó, tao bảo mày nâng cái bàn lên, bị điếc à?”
"Tôi...”
Lâm Đông lúc này vừa phẫn nộ vừa ấm ức, từ nhỏ tới giờ hắn chưa từng chịu sỉ nhục như vậy.
Nhưng lúc này hắn không đủ sức bật lại, chỉ có thể lựa chọn nghiến răng nghiến lợi chịu đựng, chậm rãi cúi người nâng bàn trà vừa bị mình vừa đạp đổ lên.
"Mẹ nó, bị mày đạp nát rồi còn đâu, lát nữa bồi thường cho ông, nếu không thì nhất định mày phải ở lại đây!"
Tần Hạc vô cùng đau khổ khi nhìn thấy bàn trà bị gãy một góc, dù hiện giờ giá trị con người anh ta đã trên trăm triệu tệ nhưng trong xương tủy vẫn là một thương nhân keo kiệt.
Lâm Đông tức giận đến mức toàn thân phát run, nhưng dám giận không dám nói, trong mắt hiện lên vẻ hung ác kinh người. Hắn đã âm thầm quyết tâm nhất định phải róc xương hai người này.