Trở Về Bên Em

Chương 1342: “Nếu đã như vậy thì mối thù này, tôi từ bỏ vậy!”  




Người vừa nói là Lý Hiểu Phi, dù vẻ bề ngoài trắng trẻo thư sinh, từng là con một trong một gia đình giàu có, vì vậy học rộng biết nhiều, vừa lên tiếng đã phá vỡ điểm mấu chốt lớn nhất của hành động lần này.



“Mẹ kiếp, lại còn có chuyện như vậy nữa”.



Mọi người nghe xong đều cau mày phẫn nộ.





Những người này mặc dù không tham sống sợ chết nhưng cũng không phải là những kẻ liều lĩnh.



Bảo bọn họ đi trừ khử nhà họ Tần thì dễ, nhưng nếu như va chạm với Cục tác chiến thì chẳng khác gì tự tìm đường chết.



“Không ngờ rằng sau khi tôi rời khỏi Hoài Nam mấy năm lại xảy ra những chuyện như vậy”.



Tần Phong nghe xong liền cau mày, đã ba năm kể từ khi cậu ta bị đuổi ra khỏi nhà.



Còn Vương Huyền Sách mới tới đây hai năm, vì vậy cậu ta không hề biết chuyện này.



“Nếu đã như vậy thì mối thù này, tôi từ bỏ vậy!”



Tần Phong nghiến răng nghiến lợi, khó khăn đưa ra quyết định.



Dù căm hận nhà họ Tần đến tận xương tủy, nhưng cũng không thể nào kéo các anh em chôn chung cùng với mình được.



Lý do cậu ta không nói những cậu kiểu đây là chuyện quá khứ của tôi vì cậu ta biết rằng những người anh em này sẽ không bao giờ để cậu ta mạo hiểm một mình.



Cách duy nhất là chịu đựng nỗi đau do cái gai đâm vào tim, từ bỏ ý định trả thù!



“Chúng ta tới đây rồi, làm sao có thể dễ dàng quay về như vậy được chứ?”



Lúc này, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên lên tiếng: “Tối nay, mấy người muốn làm gì thì cứ làm như thế, muốn xả hận thế nào cũng được, những chuyện khác không cần mấy người phải lo”.



Sau khi nói xong, anh lại nói với Tần Phong: “Hôm nay tôi phải làm chút chuyện ở đây. Tối nay không cùng các cậu qua đó được, ở đây là địa bàn của cậu, cậu sắp xếp cho các anh em nhé!”



Sau khi nói xong, Diệp Vĩnh Khang mỉm cười vẫy tay, bắt một chiếc taxi, sau đó rời đi.



Một nhóm người ở cửa sân bay ngơ ngác nhìn nhau.



“Anh Diệp thật sự định va chạm với Cục tác chiến sao?”



“Ầy, không quan tâm nữa, anh Diệp nói thế nào thì chúng ta làm thế đó. Cùng lắm thì mất cái mạng này thôi”.



“Được, vậy cứ làm thế đi!”



Đối với lời nói của Diệp Vĩnh Khang, dù có ngớ ngẩn hay phiến diện đến đâu, bọn họ cũng sẽ tuyệt đối tuân theo và thực hiện.



Trong xe taxi, Diệp Vĩnh Khang hậm hực hét vào trong điện thoại: “Anh có thôi đi không, cách một phút lại giục một lần, mẹ kiếp không cho ông đây thời gian di chuyển à?”



Một giọng nói ngượng ngùng vang lên từ đầu dây bên kia: “He he, không phải là vì tôi nóng lòng muốn được gặp sư phụ sao”.



“Hôm nay vận may của tôi tốt thật đấy, vừa đến Hoài Nam làm chút chuyện, đột nhiên nhận được tin sư phụ cũng tới đây. Bây giờ tôi vẫn đang nghi ngờ không biết có phải mình đang nằm mơ hay không”.

“Tôi lạy anh, lớn bằng đấy rồi, còn bô bô cái mồm suốt, đợi lát nữa gặp mặt tôi nhất định phải xử lý anh mới được”.