Hầu hết những người tới đây mua sắm đều rất am hiểu, vừa nhìn là biết chỉ cần chọn bừa một người trong số đó, quần áo, giày dép trên người cộng lại ít nhất cũng phải hơn năm trăm nghìn tệ!
Và nhóm người này toát ra khí chất cực kỳ mạnh mẽ và vững chãi, những nơi mà họ đi qua mọi người xung quanh đều tự động nhường đường.
Sau đó thấy bọn họ đi thẳng tới một số những chiếc xe Rolls Royce màu đen đang đậu cách đó không xa, sau đó rồ ga phóng đi.
Giám đốc không khỏi nuốt nước bọt ừng ực, tuy là tổng giám đốc của trung tâm thương mại này nhưng lương cả năm của ông ta cũng chỉ khoảng hai triệu tệ, còn không đủ mua mấy bộ quần áo của nhóm người vừa rồi.
“Đây mới là đại gia thật, nhưng mà sao trước đây chưa từng gặp nhỉ”.
Sau khi hết lòng ngưỡng mộ lầm bầm vài câu, rất nhanh ông ta đã quay trở về hiện thực, tiếp tục hỏi nhân viên bảo vệ: “Được rồi, đừng nhìn nữa, dắt tôi đi tìm đám công nhân không biết trời cao đất dày kia đi!”
“Không… không cần nữa…”
Nhân viên bảo vệ chỉ về hướng mấy chiếc xe Rolls Royce đã rời đi, ngập ngừng nói: “Vừa rồi… vừa rồi chính là bọn họ…”
“Gì cơ?”
Giám đốc nghe xong lập tức nổi giận lôi đình, tát mạnh vào mặt nhân viên bảo vệ một cái: “Mặc quần áo mấy trăm nghìn tệ, đi xe Rolls Royce mà là công nhân cái quái gì chứ?”
“Không phải, không phải, giám đốc, ông nghe tôi giải thích đã…”
“Giải thích cái rắm, dám bày trò chơi tôi à, ngày mai cậu không cần phải đi làm nữa!”
…
Trại huấn luyện.
Khi đám người Vương Phú Quý xuất hiện lại trước mắt Diệp Vĩnh Khang, ngay cả Diệp Vĩnh Khang cũng không nhịn được giơ ngón tay cái lên, cảm thán rằng đúng là người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.
Khoác lên bộ quần áo mấy trăm nghìn tệ lên người, thậm chí là những người chất phác thật thà nhất như Vương Phú Quý và Lý Xuyên Trụ trông cũng đẹp trai hẳn ra.
“Không tồi, không tồi. Lần kiểm tra này tất cả đều thông qua!”
Diệp Vĩnh Khang rất hài lòng với trang phục của mọi người.
“Báo cáo!”
Lúc này, Mê Long đột nhiên lớn tiếng nói: “Anh Diệp, tôi muốn biết, mục đích của nhiệm vụ đánh giá này là gì?”
Những người khác cũng tỏ vẻ khó hiểu, trong lòng cũng có cùng thắc mắc với Mê Long.
Mỗi một hạng mục trong trại huấn luyện đều gián tiếp hoặc trực tiếp phục vụ chiến đấu.
Nhưng họ quả thực không thể tìm ra mối liên hệ giữa việc họ đến trung tâm mua sắm và chiến đấu là gì.
“Dẫn mọi người đi ăn tiệc”.
Diệp Vĩnh Khang nói một cách đầy ẩn ý.
“Ăn tiệc?”
Mọi người đều khó hiểu, Mê Long gãi đầu nói: “Ăn tiệc gì?”
Diệp Vĩnh Khang không trả lời, chỉ gật đầu với Tần Phong.
Tần Phong nghiến răng nói: “Ăn tiệc của người chết!”
“Hả? Người chết?”
Mê Long nói: “Ai chết thế?”
Ánh mắt Tần Phong lạnh lẽo, lạnh lùng phun ra sáu chữ: “Nhà họ Tần ở Hoài Nam!”