“Ví dụ như, dựa vào độ nổi tiếng và lưu lượng hiện giờ của nghệ sĩ thì lẽ ra nên có giá năm triệu tệ, nhưng công ty chỉ cho có hai triệu tệ, nghệ sĩ sẽ nghĩ như thế nào?”
“Tôi cảm thấy vấn đề này nên được giải quyết từ nội bộ của công ty, dựa theo danh tiếng và lưu lượng mà cải thiện toàn diện về sự đãi ngộ đối với nghệ sĩ, như vậy, cho dù giới ngoài có nâng giá cao hơn đi nữa, thì cần gì lo lắng nghệ sĩ sẽ bỏ đi nữa?”
“Thứ ba… Ừ, Còn về thứ ba, tôi vẫn chưa nghĩ ra, cứ nói hai điều trên trước đi, hy vọng công ty có thể nhanh chóng đưa ra phương án giải quyết”.
Tiểu Mã vô cùng đắc ý nói ra một loạt ý kiến của mình, trong khi sắc mặt những người quản lý của công ty trong phòng họp lại u ám đến cực điểm.
Những điều mà Tiểu Mã vừa nói, bề ngoài thì trông có vẻ hợp lý, nhưng trên thực tế là gây rối một cách bướng bỉnh.
Nếu không phải do công ty bỏ ra nhiều nhân lực, vật lực và nguồn tài chính thì danh tiếng và lưu lượng của nghệ sĩ lấy đâu ra?
Công ty tốn nhiều công sức để nâng đỡ một người như vậy, thì bây giờ đã đến lúc hắn nên cống hiến sức mình cho công ty, nhưng hắn không những không biết ơn, mà còn không đề cập đến những việc công ty đã làm cho hắn, đây là đạo lý gì?
Cải thiện toàn diện về những đãi ngộ của nghệ sĩ, nói thì dễ, câu nói này hoàn toàn gạt bỏ những số tiền mà công ty chi trả để làm cho những nghệ sĩ nổi tiếng, nếu làm như vậy, chi bằng bảo công ty làm việc cho nghệ sĩ còn hơn.
“Nói xong chưa?”
Hạ Huyền Trúc vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh.
Tiểu Mã gõ vào chân đang bắt chéo của mình, rung ngón chân, gật đầu nói: “Đại khái là những điều đó thôi, những thứ khác đợi tôi nghĩ ra rồi bổ sung sau”.
“Được”.
Hạ Huyền Trúc gật đầu: “Nếu cậu đã nói xong thì đến lượt tôi nói”.
Ầm!
Dứt lời, Hạ Huyền Trúc đập mạnh lên bàn, cô đột ngột nâng cao giọng nói: “Mã Chí Khôn, cậu nghe cho rõ đây, chức vụ của cậu chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty mà thôi!”
“Nếu như cậu có bất kỳ đề nghị nào với công ty, thì với chức vụ của cậu cần phải nộp đơn xin trước, sau đó xem xét từng cấp một”.
“Còn ở đây, không đến lượt cậu có tư cách chỉ chỉ trỏ trỏ!”
Hạ Huyền Trúc đột nhiên nổi giận, khiến Tiểu Mã trở tay không kịp: “Nhưng tôi…”
“Câm miệng cho tôi!”
Hạ Huyền Trúc trừng mắt nhìn Tiểu Mã: “Còn về chuyện thứ hai, thông báo mà tôi gửi ngày hôm qua đã nói rất rõ ràng, tất cả những nhân viên trong công ty đều phải có mặt đúng giờ trong cuộc họp, chỉ có cậu đến trễ, bây giờ, mời cậu đưa ra một lời giải thích hợp lý!”
“Ngồi thẳng người nói chuyện cho tôi, đây là kỷ luật của cuộc họp”.
Sắc mặt Tiểu Mã lúc xanh lúc trắng, hắn không thể ngờ rằng Hạ Huyền Trúc vẫn luôn hiền lành lại đột nhiên nổi cơn giận với hắn.
Hơn nữa kể từ khi hắn trở nên nổi tiếng, dù đi đến đâu cũng được người khác tâng bốc, đột nhiên bị trách mắng ở trước mặt bao nhiêu người như vậy, trong lòng hắn đột nhiên bốc hỏa.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Hạ Huyền Trúc cũng là sếp của công ty, Tiểu Mã dù có buồn bực đến mấy cũng không dám ngang ngược với cô.
“Tôi đi trễ, là vì tối qua uống quá nhiều, nên hôm nay ngủ lâu hơn một chút”.
Tiều Mã nhanh chóng lấy lại dáng vẻ kiêu ngạo, hơn nữa vẻ mặt hắn còn mang theo sự tự tin.
Nhìn thấy Hạ Huyền Trúc vừa muốn nổi giận, Tiểu Mã nhẹ nhàng giơ tay lên: “Sếp Hạ, chị khoan nóng vội, đợi sau khi tôi nói xong, chị còn phải cảm ơn tôi đấy”.
Hả?
Ngay khi lời này vừa thốt ra, mọi người trong phòng họp nhất thời đều cảm thấy mơ hồ.
Cảm ơn cậu ta ư?
Chết tiệt, cậu ta đến trễ còn phải cảm ơn?