Trở Về Bên Em

Chương 1282: Không cần phải sợ bọn họ”.  




Hạ Huyền Trúc nói: “Đương nhiên chúng ta sẽ không ngồi yên nhìn, cho dù bọn họ có gây đoạn đến mức nào, thì chúng ta cũng có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, để bọn họ đấm một quyền vào bông, có lực mà không có tác dụng gì”.



“Sau đó chúng ta chỉ cần toàn tâm toàn ý, tập trung vào làm phim, đến lúc đó dùng doanh thu phòng vé ra nói chuyện”.



“Dù sao công ty điện ảnh và truyền hình đều cạnh tranh nhau xem phim của ai hay hơn, vì vậy chúng ta chỉ cần nắm bắt điểm này là được, không cần phải sợ bọn họ”.





Sau khi nghe xong, mọi người đều gật đầu đồng ý với ý kiến của Hạ Huyền Trúc.



“Sếp Hạ, nhưng bọn họ công khai cướp nghệ sĩ của chúng ta thì sao?”



Một người khác hỏi: “Tôi đã nghe qua chuyện này, bọn họ đưa ra giá rất cao. Dưới sự cám dỗ của lợi nhuận cao, tôi lo công ty chúng ta sẽ mất một số lượng lớn nghệ sĩ”.



Nhắc đến vấn đề này, Hạ Huyền Trúc hít sâu nói: “Tôi sẽ suy nghĩ kỹ về vấn đề này. Với thực lực hiện giờ của chúng ta, cạnh tranh về giá với bên kia chắc chắn sẽ không có kết quả tốt, hơn nữa đây cũng có thể tạo ra sự ảnh hưởng nghiêm trọng trong ngành”.



“Vì vậy chỉ còn một cách, đó là sửa lại hợp đồng với tất cả nghệ sĩ do công ty đào tạo, bổ sung thêm một số điều khoản ràng buộc, ví dụ như kỳ hạn ký kết biểu diễn hay tăng tiền bồi thường nếu vi phạm hợp đồng”.



“Còn những nghệ sĩ có danh tiếng riêng từ trước, sau đó mới ký hợp đồng thì để họ tự lựa chọn, dù sao họ cũng không nợ công ty cái gì”.



Đề nghị của Hạ Huyền Trúc ngay lập tức được mọi người hưởng ứng.



Tuy bề ngoài có vẻ độc đoán nhưng làng giải trí chính là như vậy, cái giá để nâng đỡ một nghệ sĩ trở nên nổi tiếng là cực kỳ cao, một khi nghệ sĩ rời đi sau khi nổi tiếng thì công ty sẽ tổn thất rất lớn.



Điều này giống như một cái cây bạn đã dày công trồng trọt, cuối cùng cũng đơm hoa kết trái, nhưng lại bị người ta hát mất.



Vì vậy, hợp đồng ký kết giữa các công ty và nghệ sĩ trong làng giải trí đều có những điều khoản ràng buộc rất chặt chẽ.



“Tôi không đồng ý!”



Lúc đó, một giọng nói đột nhiên vang lên từ ngoài cửa, Tiểu Mã uể oải bước vào, ngồi xuống ghế, giơ tay nói: "Tôi không đồng ý sửa đổi hợp đồng!"



Sắc mặt mọi người trong phòng họp vô cùng khó coi, từ khi Tiểu Mã nổi tiếng sau buổi biểu diễn lần trước, hắn dường như trở thành một con người khác.



Hình tượng hiền lành trung thực trước kia đã không còn nữa, thay vào đó là một người ngửa mặt lên trời, kiêu ngạo và độc đoán, hở chút là làm ầm lên!



Nhưng vì danh tiếng của hắn ở chỗ này, hơn nữa lại là người đảm bảo doanh thu phòng vé cho bộ phim mới của công ty, nên mọi người chỉ có thể tức mà không dám nói gì hắn.



Diệp Vĩnh Khang càng nhìn thằng nhãi càng khó chịu, hắn đến trễ thì đã đành, vừa mới bước vào đã ra vẻ ta đây.



Anh vừa định cho thằng nhãi này một bài học, đột nhiên thấy Hạ Huyền Trúc nháy mắt với anh, Diệp Vĩnh Khang đành phải coi như không có gì, im lặng ngồi một bên xem vợ biểu diễn.



“Oh? Vậy cậu nói xem lý do tại sao mà cậu không đồng ý”.



Hạ Huyền Trúc tỏ ra hết sức bình tĩnh, trên mặt không nhìn thấy bất cứ biểu cảm nào, giọng điệu cũng rất bình tĩnh.



Tiểu Mã lấy tay gõ nhẹ lên mặt bàn và nói với giọng điệu dạy đời người khác: “Thứ nhất, lấy hợp đồng để hạn chế sự tự do của nghệ sĩ là một hành vi rất không tôn trọng nhân quyền, nếu như ngay cả quyền tự do cơ bản nhất cũng không bảo đảm được, vậy có khác gì những nhà tư bản chỉ biết bóc lột trong xã hội cũ chứ?”

“Thứ hai, nếu công ty sợ nghệ sĩ bỏ đi, cũng không nên đẩy trách nhiệm cho giới ngoài hay nghệ sĩ, mà nên tự kiểm điểm lại mình”.