Diện tích văn phòng này cũng khá lớn, nhưng bên trong trông rất vừa bộn với đủ thứ đồ lặt vặt và đạo cụ chất đống khắp nơi, trên bàn cũng bày đủ thứ tài liệu.
“Thực sự xin lỗi anh Diệp, ở đây hơi bừa, nhưng tôi cũng hết cách. Ngày nào cũng nhiều việc quá, không còn thời gian mà dọn dẹp nữa. Lát nữa tôi sẽ bảo người tới dọn dẹp sau”.
Hoàng Đào mỉm cười giải thích trong khi sắp xếp đống tài liệu lộn xộn trên bàn làm việc.
Lúc này một xấp ảnh bất ngờ trượt khỏi bàn, rơi xuống đất.
“Đây là gì thế?”
Diệp Vĩnh Khang phát hiện ra tất cả các bức ảnh đều là những cô gái trẻ và xinh đẹp, thậm chí còn có một số bức ảnh rất hở hang.
“Đây là tư liệu ứng tuyển của các nữ diễn viên ở đây”.
Hoàng Đào vội vàng xếp lại xấp ảnh đưa cho Diệp Vĩnh Khang trong khi âm thầm quan sát biểu cảm của anh, cười nói: “Ngoài vai trò là diễn viên, họ còn có một thân phận khác”.
“Ồ, thân phận gì?”
Diệp Vĩnh Khang hỏi với vẻ thích thú khi đang lật xem chồng ảnh.
Hoàng Đào hơi nheo mắt, nở nụ cười thần bí nói: “Trợ lý của anh”.
“Trợ lý?”
Diệp Vĩnh Khang khó hiểu: “Trợ lý của tôi không phải là ông sao?”
Hoàng Đào tinh nghịch lắc đầu: “Tôi chỉ là trợ lý công việc của anh, những cô gái này là trợ lý cuộc sống của anh, tính chất không giống mà”.
Sau khi nói xong, Hoàng Đào lật phía sau một bức ảnh: “Trên đây có thông tin liên lạc của họ, nếu như anh Diệp cần gì thì có thể gọi cho bất kỳ ai trong số họ, bất kể lúc nào, ở đâu cũng được”.
Nói xong, Hoàng Đạo đột nhiên hạ thấp giọng, nói một cách đầy ẩn ý với Diệp Vĩnh Khang: “Anh Diệp, tôi thấy anh hình như hơi mệt rồi, tôi giúp anh gọi vài trợ lý cuộc sống đến giúp anh giải tỏa mệt mỏi được không?”
Diệp Vĩnh Khang ngây ra, sau đó đột nhiên bật cười, lúc này mới hiểu được ý của Hoàng Đào.
“Đây là quy tắc bất thành văn trong truyền thuyết ấy hả”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào chồng ảnh của các cô gái trẻ, sắc mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Tôi không quan tâm quy tắc của ngành này là gì, nhưng chỉ cần tôi ở đây một ngày, tôi sẽ không cho phép ai chơi cái gọi là quy tắc bất thành văn này”.
“Một khi bị tôi phát hiện ra, cho dù là ai, lập tức cút ngay!”
Diệp Vĩnh Khang chưa bao giờ nghĩ mình là chính nhân quân tử, nhưng làm việc anh cũng có giới hạn của mình.
Ít nhất về phương diện phụ nữ, anh chưa bao giờ ép buộc.
Diệp Vĩnh Khang đã từng nghe nói đến một số quy tắc bất thành văn trong ngành giải trí, nhưng anh luôn cảm thấy chuyện đó rất bẩn thỉu. Nói trắng ra là đang ức hiếp những nữ diễn viên không có chỗ dựa bằng quyền lực và tài nguyên của mình.
“Vâng, vâng ạ, tôi đã hiểu, sau này chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa”.
Hoàng Đào không ngờ rằng Diệp Vĩnh Khang lại phản ứng như vậy nên vội vàng khom lưng xin lỗi, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề, nói về công việc khác.
“À đúng rồi, anh Diệp, xin hãy ký tên vào đơn thanh toán này”.
Hoàng Đào lấy ra một tờ đơn thanh toán rồi đưa cho Diệp Vĩnh Khang, Diệp Vĩnh Khang liếc mắt nhìn rồi cau mày: “Phí quản lý an ninh là sao?”
Nhắc đến chuyện này, Hoàng Đào cũng lộ ra vẻ bất lực, thở dài nói: “Nói trắng ra thì là phí bảo kê”.