“Tôi…”
Tiểu Mã đang chuẩn bị lên cơn, nhưng lại đột nhiên cảm thấy một áp lực chưa từng có!
Ánh mắt của Diệp Vĩnh Khang thật ra không tàn nhẫn cũng không bạo lực, nhưng trước cái nhìn của anh giống như bị dã thú thời tiền sử nhìn chằm chằm vào!
Lúc này Tiểu Mã đột nhiên hoàn hồn lại, hắn mới nhớ ra, Diệp Vĩnh Khang là chồng của Hạ Huyền Trúc.
Mà bản thân Diệp Vĩnh Khang cũng không phải người bình thường.
“Anh Diệp…”
Sau khi hoàn hồn, Tiểu Mã đột nhiên toát mồ hôi lạnh.
Lúc này mới phản ứng lại, người đứng trước mặt mình không phải nhân viên công tác mà là Diệp Vĩnh Khang!
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nhìn chằm chằm Tiểu Mã, xung quanh im lặng như tờ, không khí như bị rút cạn.
Trên trán Tiểu Mã đổ đầy mồ hôi, đến thở mạnh cũng không dám.
Khi Diệp Vĩnh Khang đột nhiên đưa tay về phía hắn, khuôn mặt của Tiểu Mã tái đi vì sợ hãi.
“Đừng căng thẳng”.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng lấy một con côn trùng trên vai Tiểu Mã ra, cười nói đầy ẩn ý với hắn: “Con bọ này trèo lên vai cậu cùng đóng phim với cậu, nhưng không có nghĩa nó cũng là ngôi sao”.
“Cho dù nó có rơi ở đâu thì nó vẫn chỉ là một con bọ mà thôi”.
Diệp Vĩnh Khang cười nhẹ nói xong, nhẹ nhàng vất con bọ sang một bên: “Làm tốt việc của mình đi, đừng để sự ngu xuẩn và dốt đặc làm hại chính mình”.
Sau khi nói xong Diệp Vĩnh Khang cười khẩy một tiếng, đút hai tay vào túi quần rồi xoay người rời đi.
“Anh Diệp, vừa nãy đã quá luôn, vừa đến đã dạy cho thằng nhãi Tiểu Mã đó một bài học, ha ha!”
Hoàng Đào vội vàng đi theo, nở nụ cười nịnh nọt nói: “Thằng nhãi này nổi tiếng là khó hầu ở đây”.
“Bởi vì có chút lưu lượng mà khinh thường tất cả mọi người, đến đạo diễn cũng không thể làm gì cậu ta”.
“Ồ? Vậy sao?”
Diệp Vĩnh Khang nhẹ giọng nói: “Người phụ trách như ông mà cậu ta cũng không coi ra gì sao?”
Hoàng Đào cười khổ nói: “Anh Diệp, anh không biết đâu, công việc này, nói một cách dễ nghe thì là tổng giám đốc của cơ sở điện ảnh và truyền hình”.
“Nhưng thực ra là có tiếng mà không có miếng, cực khổ lo Đông lo Tây hết chuyện này đến chuyện kia, mỗi ngày mở mắt ra là đủ thể loại phiền toái”.
“Cứ xem vừa nãy thì biết, anh thấy bọn họ có ai coi tôi ra gì đâu, cũng may có anh, nếu không thằng nhãi Tiểu Mã đó nhất định đã lớn tiếng mắng mỏ tôi rồi”.
Nghe xong lời này, trong mắt Diệp Vĩnh Khang hiện lên vẻ thích thú: “Nếu vậy thì ông phải cám ơn tôi rồi, sau này những chuyện như này sẽ đổ vào đầu tôi”.
Hoàng Đào mỉm cười: “Cũng không phải thế, sau này tôi còn làm trợ lý của anh mà, chỉ là không cần lo lắng nhiều chuyện như trước nữa thôi, he he”.
Quy mô của cơ sở quay phim này rất nhỏ, Diệp Vĩnh Khang chỉ mất nửa tiếng để đi dạo một vòng, sau đó được Hoàng Đào dẫn đến văn phòng của mình.
“Anh Diệp, từ giờ đây sẽ là văn phòng của anh”.
Hoàng Đào nhiệt tình dắt Diệp Vĩnh Khang tới ngồi chiếc ghế đã từng thuộc về mình.