“Dùng mạng để chuộc tội?”
Sắc mặt Diệp Vĩnh Khang trở nên lạnh lùng: “Cô cho rằng tính mạng của mình có thể lấy ra để so sánh với chuyện này được sao?”
“Hơn nữa tạm thời chưa nhắc đến chuyện này, cô là Thiên Vương của Điện Long Thần, cũng nên biết hậu quả của việc kháng lệnh là gì!”
“Tôi thấy gần đây dường như tôi đã quá nhân từ với các cô, vì vậy nên các cô đã bắt đầu phớt lờ mệnh lệnh của tôi rồi. Nếu như hôm nay tôi không giết cô làm gương thì cái chức Điện Chủ này của tôi tương lai làm sao tiếp tục làm được?”
“Thiên Ảnh, cô phải trả giá cho những gì cô đã làm hôm nay!”
Nói xong, Diệp Vĩnh Khang đột nhiên giơ một tay lên, làm động tác bắn về phía Thiên Ảnh.
Mà Thiên Ảnh không có ý né tránh hay phản bác, chỉ nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ đợi phán quyết cuối cùng của Diệp Vĩnh Khang.
“Xin Điện Chủ giơ cao đánh khẽ!”
Đúng lúc này, giọng nói mang theo chút hoảng loạn của một người đàn ông từ cách đó không xa truyền tới.
Một bóng người lao ra khỏi bóng tối và quỳ xuống trước mặt Diệp Vĩnh Khang: “Điện Chủ, xin hãy thủ hạ lưu tình, là tôi cố ý bảo Thiên Ảnh làm như vậy!”
“Sao anh lại ra đây!”
Giọng của Thiên Ảnh có vẻ bối rối.
“Điện Chủ, nếu ngài muốn phạt thì hãy phạt tôi đi, thật sự không liên quan đến Thiên Ảnh!”
Người đàn ông mặc áo dài cổ đứng màu đen được ủi thẳng tắp, trạc tuổi Diệp Vĩnh Khang, nước da rắn rỏi, đôi mắt vô cùng sắc bén nhưng lại có vẻ xen lẫn một chút ưu buồn.
“Điện Chủ…”
Thiên Ảnh đột nhiên bắt đầu trở nên hoảng sợ, cho dù là vừa rồi khi Diệp Vĩnh Khang có ý định ‘xử tử’ cô ấy, cô ấy cũng không có bất kỳ biểu hiện hoảng sợ nào.
“Thiên Thứ, thuật ẩn mình của cậu ngày càng tinh vi đấy, tôi không cảm nhận được chút khí tức nào, cho nên chỉ có thể dùng cách này để ép cậu lộ diện”.
Một nụ cười vi tươi chợt nở trên môi Diệp Vĩnh Khang, nói với hai người họ: “Đứng lên rồi nói tiếp”.
Thiên Ảnh và Thiên Thứ sững sờ, ngay lập tức vui mừng nói: “Cám ơn Điện Chủ!”
“Thiên Thứ, đã lâu không gặp”.
Diệp Vĩnh Khang vươn tay vỗ nhẹ lên vai người đàn ông mặc áo dài đen nói: “Mọi chuyện làm đến đâu rồi?”
“Cám ơn Điện Chủ đã quan tâm, sức khỏe của tôi đã hoàn toàn bình phục, hơn nữa trong thời gian ở ẩn, tôi đã phá vỡ một số điểm nghẽn trong việc tu luyện của mình…”
“Mẹ, không phải tôi nói chuyện đó!”
Diệp Vĩnh Khang đảo mắt nhìn đối phương, nói: “Tôi đang hỏi chuyện của cậu và Thiên Ảnh, không phải là không có chút tiến triển nào đấy chứ!”
“Nói với cậu bao nhiêu lần rồi, Thiên Ảnh khác với những cô gái khác. Dù thích cậu đến muốn điên rồi nhưng tuyệt đối sẽ không chủ động đâu”.
“Cậu phải lên xe rồi mới mua vé. Cô ấy tửu lượng rất yếu, cậu phải mời cô ấy đi uống nhiều vào, sao mà mãi vẫn chưa khai sáng được thế?”
Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Thiên Ảnh đột nhiên đỏ bừng lên như gấc: “Điện Chủ, ngài nói lung tung gì vậy, tôi và Thiên Thứ chỉ là bạn bình thường thôi…”
“Bạn bè bình thường cái rắm ấy, cô thấy bạn bè bình thường nào mà quan tâm cô ăn gì, uống gì, còn giấu ảnh của cô xuống dưới gối, đêm nào mà không ngắm là không ngủ ngon được…”
“Điện Chủ, tôi không có, tôi chỉ là xem đơn thuần thôi!”