Mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay thật ra cũng đã bị Diệp Vĩnh Khang nhìn thấu, nhưng chỉ có một điều anh không hiểu.
Sau khi nhìn Trương Tịnh do dự một hồi, Diệp Vĩnh Khang hạ quyết tâm, đang định đi đánh thức Trương Tịnh thì đột nhiên nhìn thấy mi mắt đang nhắm nghiền của Mao Nhất Trụ khẽ run lên.
Diệp Vĩnh Khang hơi ngây người, sau đó khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười nghiền ngẫm, hai ngón tay cầm một đoạn rơm nhỏ đã khô héo từ trên nền đất lên, rồi nhẹ nhàng rung cổ tay!
Vút...
Sợi rơm khô héo nhỏ nhẹ như lông hồng lập tức biến thành tàn ảnh, chuẩn xác đánh vào hàm trái của Mao Nhất Trụ.
Mao Nhất Trụ đột nhiên nghiêng đầu sang một bên rồi nhanh chóng ngáy khò khò.
“Như vậy mới đúng, muốn ngủ thì cứ ngủ đi, giả vờ ngủ làm gì cho mệt”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ cười sau đó nhẹ nhàng nhích gần đến bên cạnh Trương Tịnh đang ôm đầu gối ngủ say, đưa tay lên nhéo mặt đối phương.
"A!"
Có lẽ bởi vì ban ngày đã trải qua quá nhiều chuyện nên thần kinh của Trương Tịnh lúc này rất căng thẳng, sau khi bị nhéo cho tỉnh lại, cô ấy bắt đầu hét lên.
“Là tôi”.
Diệp Vĩnh Khang nhanh tay nhanh mắt đưa tay ra chặn miệng đối phương lại, sau đó anh nhìn xung quanh, may là Mao Nhất Trụ và Trần Tiểu Túy không bị đánh thức.
“Anh muốn làm gì?”
Trương Tịnh cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang, hai tay đặt trước ngực.
“Hỏi cô chuyện này”.
Diệp Vĩnh Khang chỉ vào bộ đồ thể thao màu hồng trên người đối phương, hỏi: “Bộ quần áo cô mặc được mua khi nào?”
“Quần áo của tôi?”
Trương Tịnh ngờ vực hỏi: “Anh hỏi chuyện này để làm gì?”
“Cô đừng hỏi nhiều, chỉ cần trả lời tôi là được, chuyện này có thể liên quan đến một chuyện rất quan trọng”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ nhíu mày.
Đầu óc Trương Tịnh mơ hồ nhưng vẫn thành thật trả lời: “Là Mao Nhất Trụ đưa cho tôi vào tối hôm qua, sau khi chúng ta giải tán ở quán bar, tôi mới về nhà không lâu thì anh ta mang theo bộ quần áo này đến nhà tôi”.
“Anh ta nói gì mà khí hậu và hoàn cảnh bên trong núi Lan Đình rất khắc nghiệt, bộ quần áo này vừa nhẹ, vừa chống ma sát lại còn có thể giữ ấm nên để tôi mặc bộ quần áo này đi lên núi, có vấn đề gì sao?”
“Cô không thấy kỳ lạ khi cậu ta nửa đêm nửa hôm đến đưa cho cô quần áo à?”
Diệp Vĩnh Khang khẽ vuốt cằm rồi cười khẩy, trong đầu nghĩ mãi mà vẫn không hiểu, còn Trương Tịnh bất chợt tỉnh ngộ.
Trương Tịnh trả lời: “Chuyện này có gì kỳ lạ đâu, Mao Nhất Trụ quấn lấy tôi không phải ngày một ngày hai, thường xuyên đưa cho tôi cái này cái nọ, có lúc tôi sắp bị anh ta làm cho phiền muốn chết đây, sao đột nhiên anh hỏi chuyện này?”
“À, không có gì không có gì, chỉ hỏi bừa thôi, cô đừng suy nghĩ nhiều, ngủ tiếp đi, một lúc nữa trời sáng rồi”.