Đứa nhỏ vỗ tay nói: "Hì hì, ý hay, được rồi, tối mai lại tới, cháu về trước, chỗ có người sống không dám ở lại lâu”.
"Được, ngày mai gặp”.
Mao Nhất Trụ cười nói.
Hai cánh cửa gỗ bị đẩy ra, mặt Mao Nhất Trụ hồng hào bước vào, trong tay cầm một đầu của sợi tơ đỏ, nắm chặt tay nhìn đám người nói: "Xong rồi!"
"Vừa nãy là sao, anh nói chuyện với ai thế?"
Trương Tịnh vội hỏi.
Mao Nhất Trụ buộc đầu sợi chỉ đỏ vào ngón trỏ, híp mắt cười nói "Đương nhiên là nhân sâm núi già đó, sống mấy nghìn năm, đã biến thành búp bê núi”.
"Hả? Là nhân sâm núi già đó sao?"
Trương Tịnh khó tin hỏi: "Anh bắt được nó rồi hả?"
"Không dễ như thế đâu”.
Mao Nhất Trụ ngồi xếp bằng bên cạnh đống lửa, cười nói với họ: "Thứ đó không thể bắt lúc nó đang trong hình dạng con người được, một khi khiến nó kinh động nó thà tự diệt cũng tuyệt đối không để rơi vào tay con người”.
"Phải đợi cho nó đi ngủ, hóa lại thành hình dáng nhân sâm núi”.
Trương Tịnh nghe xong tiếp tục ngờ vực hỏi: "Vậy anh thả nó đi rồi, làm sao anh biết nó ở nơi nào?"
"Không phải có cái này sao”.
Mao Nhất Trụ giơ sợi chỉ đỏ đang buộc ở ngón trỏ cười: "Búp bê núi có một khuyết điểm là không nhìn thấy màu đỏ, những thứ gì màu đỏ đều là vô hình với chúng”.
"Khi tôi nói chuyện với nó, tôi đã lén buộc sợi dây này lên người nó, rạng sáng ngày mai, chỉ cần đi theo sợi dây có thể tìm ra nó ở đâu”.
"Được rồi, tối nay đến đây thôi, đi ngủ sớm đi, sáng mai là có thể bắt được nhân sâm núi ngàn năm tuổi đó rồi ha ha ha!"
Mao Nhất Trụ vô cùng phấn khích, rất nhanh sau đó đã dựa vào một cây cột ngủ thiếp đi.
Trương Tịnh và Trần Tiểu Túy cũng hơi buồn ngủ, nhưng tên gan dạ Mao Nhất Trụ đã ngủ mất, nơi đây làm sao có thể nói ngủ là ngủ được.
"Hai người đi ngủ đi, để anh canh gác”.
Diệp Vĩnh Khang ném vài cành củi khô vào đống lửa rồi cười nói với hai cô gái.
"Anh không buồn ngủ sao, hay chúng ta tiếp tục chơi bài tiếp”.
Trần Tiểu Túy nói.
Diệp Vĩnh Khang cười đáp: "Yên tâm đi, em đâu phải là em không biết rõ anh, hai người đi ngủ trước đi, lấy lại sức, anh đoán ngày mai sẽ có chuyện”.
Được Diệp Vĩnh Khang trấn an, hai cô gái ôm đầu gối, lưng dựa lưng ngủ thiếp đi.
Diệp Vĩnh Khang không hề cảm thấy buồn ngủ, đối với một chiến sĩ hàng đầu từng trải qua vô số cuộc chiến tàn khốc như anh, việc ngủ đã được anh luyện thành một cái công tắc từ lâu, không ngủ liên tục bốn năm ngày cũng không có phải vấn đề to tát.
Ba người bên cạnh đều đã ngủ say, Diệp Vĩnh Khang khẽ sờ cằm, bắt đầu chậm rãi suy tư cả ngày hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, ánh mắt của anh rơi vào Trương Tịnh.