Cậu ta vừa nói vừa cắn răng dẫn đầu sải chân bước vào khu vực cấm của núi Lan Đình.
Ngay sau đó, ba người Trương Tịnh, Diệp Vĩnh Khang và Trần Tiểu Túy lần lượt theo chân Mao Nhất Trụ bước vào khu vực cấm.
“Vĩnh Khang, sao đột nhiên em cảm thấy lạnh, liệu có phải do ảnh hưởng tâm lý không nhỉ?”
Ngay khi vừa bước vào khu vực cấm, Trần Tiểu Túy lập tức cảm thấy sống lưng hơi ớn lạnh, dè dặt hỏi một câu.
“Không phải là ảnh hưởng tâm lý đâu, nơi này thực sự rất quỷ dị”.
Trương Tịnh tiếp tục nói, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Mình cũng thấy nhiệt độ ở đây lạnh hơn bên ngoài rất nhiều, trong trường hợp bình thường thì không nên như vậy mới đúng, xem ra nơi này đúng là hơi kì lạ”.
“Nói nhảm quá”.
Mao Nhất Trụ đi tuốt ở đằng trước, quan sát xung quanh rồi nghiêm mặt nói: “Nếu nơi này không kỳ lạ thì nó đã không phải là khu vực cấm rồi”.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, nhớ kỹ những điều cần chú ý mà tôi vừa dặn dò, cũng theo sát tôi và không được để lạc đội, dù gặp thứ gì hoặc nhìn thấy gì cũng không được tự tiện hành động, phải nói cho tôi biết trước, đi thôi, theo sát tôi”.
Sau khi nói xong, Mao Nhất Trụ tiếp tục đi về phía trước, ba người Diệp Vĩnh Khang cũng theo sát sau lưng Mao Nhất Trụ.
Lúc mới đầu mấy người còn thỉnh thoảng nói vài câu, nhưng về sau lại không có ai mở lời, chỉ còn lại tiếng thở dốc nặng nề.
Điều này rất kỳ lạ, bởi vì thể lực của bọn họ rất tốt, lúc nãy đi quãng đường từ chân núi đến lưng chừng núi cũng không thấy mệt mỏi gì cả.
Nhưng sau khi bước vào đây chưa tới nửa tiếng, họ đã cảm thấy như đi được mấy đêm rồi vậy.
Trên đường, Diệp Vĩnh Khang nắm chặt tay Trần Tiểu Túy, vẻ mặt cũng hơi nghiêm trọng.
Bởi vì anh biết rất rõ, thứ khiến một người đột nhiên cảm thấy mệt mỏi không phải là ảnh hưởng tâm lý mà là do nơi này quả thực rất quỷ dị.
Ngoài việc nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, ngay cả lực hút trên mặt đất cũng cao hơn bên ngoài gấp mấy lần, cho nên việc đi lại tất nhiên sẽ khó khăn hơn nhiều.
Mà những hiện tượng này rất khác biệt với bình thường, ngay cả Diệp Vĩnh Khang trong chốc lát cũng không nghĩ ra được vấn đề mấu chốt.
Xem ra, tình huống thực tế ở nơi này phức tạp hơn so với dự đoán của anh rất nhiều!
Vù ——
Lúc này, xung quanh vốn đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên một cơn gió.
Cùng với cơn gió là một màn sương mù dày đặc màu xám trắng quét tới giống hệt như một cơn sóng thần.