“Những người đi vào khu vực cấm của núi Lan Đình mấy năm nay chưa có ai có thể quay về”.
“Thế nên có thể chắc chắn trên đó có vài thứ khó đánh giá, hơn nữa cũng vô cùng nguy hiểm”.
“Mạng sống chỉ có một, dù sao hôm nay tôi cũng phải vững lòng bước vào, mọi người có thể tiếp tục suy xét”.
“Ồ? Vậy sao?”
Lúc này Trương Tịnh bỗng cười khẩy nói: “Nếu anh đã biết nguy hiểm thì tại sao anh không suy xét cho bản thân?”
Mao Nhất Trụ đáp: “Được thôi, tôi nói thẳng tôi rất có hứng thú với núi Lan Đình, là vì có lẽ trên đó có vài thứ tôi vẫn luôn tìm kiếm”.
“Cụ thể là gì, tôi tạm thời không thể nói với mọi người nhưng tôi có thể đảm bảo với mọi người tôi tuyệt đối không có ý nghĩ lợi dụng mọi người hoặc làm hại mọi người”.
“Có lẽ những thứ có trên đó đáng giá để tôi liều mạng, thế nên hôm nay tôi phải đi vào, còn mọi người tôi vẫn nghĩ có thể cân nhắc thêm”.
Nghe xong Trương Tịnh trợn mắt nói: “Tôi đã biết anh chắc chắn có mục đích khác với việc say mê nghiên cứu núi Lan Đình”.
“Dù sao hôm nay cũng đã đến rồi, tuyệt đối không thể quay đầu. Lợn Con, anh Diệp, hai người thì sao?”
Diệp Vĩnh Khang cười nói: “Tôi và Tiểu Túy chẳng e ngại gì cả, chỉ đơn thuần tò mò muốn vào xem”.
Mao Nhất Trụ hít sâu một hơi: “Được thôi, nếu đã quyết định thì tôi sẽ không nói gì nữa”.
“Sau khi vào bên trong, mọi người đi sát theo tôi, tốt nhất mọi chuyện đều phải nghe tôi hướng dẫn”.
“Không phải tôi tự đại mà là tôi quen thuộc núi Lan Đình hơn mọi người, ít nhất nghe lời tôi có thể giảm bớt những rắc rối không cần thiết”.
“Không thành vấn đề, bắt đầu từ bây giờ cậu là đội trưởng đội thám hiểm chúng ta”.
Diệp Vĩnh Khang cười đáp.
Anh không cảm thấy nghi ngờ gì về những lời Mao Nhất Trụ vừa nói, vì vừa lúc bước vào đến giờ, anh cũng thấy Mao Nhất Trụ rất quen thuộc với núi Lan Đình.
Nếu không phải Mao Nhất Trụ đi phía trước dẫn đường thì họ ít nhất phải tốn một tiếng đồng hồ mới có thể đến đây.
Vì trên núi Lan Đình xảy ra quá nhiều chuyện nên bộ phận có liên quan ở địa phương đã giăng hàng rào thép quanh bên ngoài khu vực cấm, còn treo bảng “Nguy hiểm phía trước, cấm vào”.
Thật ra làm thế đều nhắc nhở người nơi khác, còn với người địa phương Thiên Hải, có hàng rào đó hay không cũng chẳng khác nhau, không ai dám có gan bước vào đó.
Mao Nhất Trụ chuẩn bị rất đầy đủ, lấy một chiếc kìm nhổ đinh từ trong balo ra, chỉ thoáng chốc đã cắt được một lối đi trên hàng rào thép đó.
“Đi sát phía sau tôi, dù xảy ra chuyện gì cũng đừng tự ý hành động”.
Sắc mặt Mao Nhất Trụ cũng trở nên nghiêm túc, sau dặn dò ba người khác mấy việc cần chú ý thì nhìn phía trước hít sâu: “Hãy nhớ từng chữ tôi vừa nói, đã bước chân ra thì không thể thu lại”.