“Cái này…”
Trần Quảng nghi hoặc trước phản ứng của mọi người: “Cháu đã làm gì sai sao? Hay là… bà nội không thích quà mừng thọ này? Chủ yếu là do cháu không có thời gian đi chọn quà, cũng không giỏi mấy việc này, cho nên…”
Trần Quảng vẫn luôn rất hiếu thuận với lão phu nhân, cho là lão phu nhân không hài lòng với mấy điếu thuốc này nên vội vàng mở lời giải thích.
“Đâu có, Quảng Nhi có lòng là bà nội vui rồi, hơn nữa loại thuốc lá này bà nội nằm mơ cũng muốn hút, chẳng qua là…”
Lão phu nhân vừa nói vừa cầm một hộp thuốc lá Diệp Vĩnh Khang vừa tặng: “Chẳng qua là hai loại thuốc lá này sao lại giống nhau như đúc”.
Trần Quảng đưa mắt liếc nhìn: “Đây chính là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu bọn cháu mà… Ô, không đúng, bà nội lấy được mấy hộp này ở đâu vậy, loại thuốc lá này người ngoài không dễ dàng lấy được, chẳng lẽ bà còn quen biết ai khác trong chiến khu bọn cháu à?”
Trần Quảng ngờ vực hỏi.
Thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải có khác biệt rất lớn với thuốc lá chuyên dụng của các đơn vị khác, dù là chất thuốc, nguyên liệu hay công nghệ chế tạo thì thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải cũng có một không hai.
Hơn nữa bởi vì tính cách của Nhậm Thiên Nguyên, toàn bộ chiến khu Thiên Hải cũng quản lý những đồ dùng chuyên dụng nội bộ vô cùng chặt chẽ.
Dù người trong chiến khu cũng phải là sĩ quan hai vạch ba sao trở lên mới có thể tùy ý hút, hơn nữa chỉ có thể ở trong phạm vi chiến khu mới có thể hưởng thụ quyền lợi này.
Nếu không có sự phê chuẩn của Nhậm Thiên Nguyên hoặc lãnh đạo của sáu chiến đội thiết vệ Thiên Hải thì không ai có thể tự ý mang thuốc lá chuyên dụng ra ngoài.
Còn sĩ quan cấp bậc thấp hoặc lính quèn thì càng thêm hà khắc, mỗi người một tháng chỉ có thể lấy được một số lượng ít ỏi đã định, chứ đừng nói là mang ra bên ngoài.
Lần này Trần Quảng có thể mang vài điếu ra ngoài cũng là vì cậu ta là trường hợp đặc biệt, đồng thời cũng được Nhậm Thiên Nguyên và Lý Phi xem trọng nên mới cố ý phê chuẩn cho cậu ta vài điếu.
Chỉ dựa vào điểm này, đối với một tên lính quèn mà nói đã là vinh dự tột cùng.
Cho nên khi Trần Quảng thấy ở đây còn có mấy hộp thuốc lá chuyên dụng cũng tỏ ra vô cùng kinh ngạc.
“Trần Quảng, em chắc chắn đây là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải chứ?”
Trần Sương ở bên cạnh bày ra vẻ mặt khó tin hỏi: “Hay là cách đóng gói tương tự hoặc có người cố ý làm nhái? Em phải kiểm tra cho cẩn thận”.
Tất cả mọi người cũng rối rít gật đầu phụ họa, tóm lại dù thế nào bọn họ cũng không tin mấy hộp thuốc lá mà Diệp Vĩnh Khang mang tới là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải.
“Đúng vậy, anh Trần Quảng, anh nhất định phải nhìn cho kỹ, làm nhái thuốc lá chuyên dụng của chiến khu là loại tội gì, có bị bắt đi xử tử không? Trừ người phạm tội chính ra thì tòng phạm sẽ xử lý thế nào?”
Trong đầu Trần Lệ Bình đột nhiên nảy lên một ý nghĩ ác độc, lúc nói lời này cũng cố ý liếc mắt về phía Trần Tiểu Túy.
Trong mắt cô ta, đây chính là cơ hội ngàn năm có một, lần này dù thế nào cũng phải đạp Trần Tiểu Túy xuống dưới chân, khiến cô ấy cả đời này cũng không thể nào xoay chuyển được.
Nhưng lần này những người còn lại cũng không phụ họa hay tỏ ra phấn khích.
Trừ Trần Sương, Triệu Hưng Minh và Từ Viễn Chí thì tất cả mọi người đều nhẹ nhàng nhíu mày.
Trong những người này có hơn một nửa là người đứng về phía Trần Lệ Bình và Trần Sương, nên chỉ cần là chuyện có thể nhằm vào Trần Tiểu Túy thì bọn họ đều sẽ phụ họa hoặc hỗ trợ.
Nhưng cách làm này của Trần Lệ Bình lại khiến bọn họ cảm thấy quá mức ác độc.
Tội danh này một khi được định đoạt, đến lúc đó Trần Tiểu Túy không chỉ đơn giản là bị đuổi khỏi nhà họ Trần hoặc phá sản thôi đâu.
Nếu không may thì có khi còn phải dành nửa đời sau ở trong tù đấy!