Vừa thấy lão phu nhân, Trần Quảng không chút chần chừ mà quỳ xuống đất dập đầu ba cái: “Chúc bà nội sinh nhật vui vẻ!”
“Được được được, Quảng Nhi mau đứng dậy đi!”
Cả gương mặt già nua của lão phu nhân sáng bừng lên, vội vàng đưa tay đỡ Trần Quảng dậy.
Trong đám con cháu nhà họ Trần, lão phu nhân rất yêu mến Trần Quảng.
Bởi vì Trần Quảng ngoan ngoãn thật thà, lại rất hiếu thuận với bà ta, càng không cần nói tới việc giờ cậu ta đã gia nhập thiết vệ Thiên Hải giúp cả nhà họ Trần nở mày nở mặt.
Tất cả mọi người trong phòng đều nhiệt tình chào hỏi Trần Quảng, Trần Sương và Trần Lệ Bình cũng vui vẻ cười đùa.
Dù bọn họ có ích kỷ ác độc hơn nữa cũng không dám bày mưu tính kế với Trần Quảng, bây giờ người ta đã là người của thiết vệ Thiên Hải rồi.
Dù trước mắt vẫn chỉ là tên lính quèn, nhưng cũng không phải người mà bọn họ có thể trêu chọc.
“Chị Tiểu Túy!”
Nhìn thấy Trần Tiểu Túy cũng ở đây, Trần Quảng vừa kinh ngạc vừa vô cùng vui mừng.
“Chúc mừng em, mặc bộ quần áo này vào đẹp trai hơn hẳn so với trước đây”.
Trần Tiểu Túy cũng rất nhiệt tình đáp lại.
Trong toàn bộ người nhà họ Trần, nếu bàn về quan hệ riêng tư thì Trần Quảng và Trần Tiểu Túy vẫn luôn vô cùng thân thiết.
Hai người đều rất tán thưởng một vài tố chất đặc biệt trên người đối phương, ban đầu lúc nhà họ Trần chèn ép Trần Tiểu Túy, Trần Quảng là người duy nhất không thừa nước đục thả câu, ngược lại còn nói giúp cho Trần Tiểu Túy.
Nhưng chỉ dựa vào một mình cậu ta cũng không có cách nào ngăn cơn sóng dữ, cộng thêm Trần Tiểu Túy cũng không muốn khiến Trần Quảng bị liên lụy nên cuối cùng vẫn chủ động lựa chọn rời đi.
“Chị Tiểu Túy, chị đến sao không nói trước một tiếng, gặp được chị, em vui quá”.
“Chị đợi em thêm một khoảng thời gian, chờ em hòa nhập tốt rồi sẽ dẫn chị đi tham quan chiến khu Thiên Hải”.
Trần Quảng cười khanh khách nói.
“Được, chị nhất định sẽ chờ!”
Trần Tiểu Túy cũng cười đáp lại, mặc dù nếu cô ấy muốn đến thăm chiến khu Thiên Hải cũng chỉ cần nói với Diệp Vĩnh Khang là xong.
“Trần Quảng, mau ngồi xuống ăn đi, hôm nay hai chị em chúng ta phải ngồi xuống uống vài ly”.
Trần Sương nhìn thấy Trần Quảng nhiệt tình với Trần Tiểu Túy như thế thì trong lòng khó chịu, vội vàng nhấn Trần Quảng ngồi xuống ghế.
“Em muốn ngồi cạnh chị Tiểu Túy!”
Không ngờ Trần Quảng lại đặt mông ngồi cạnh Trần Tiểu Túy, khiến Trần Sương giận tái mặt.
“Phải rồi, bà nội, đây là thuốc lá chuyên dụng của chiến khu Thiên Hải, cấp trên biết hôm nay là lễ mừng thọ của bà nên đã phê chuẩn cho cháu mang đến để bà hút thử”.
Trần Quảng móc từ trong một chiếc túi nilon màu đen rồi lấy ra mấy điếu thuốc lá chuyên dụng.
Vừa thấy cách đóng gói, mọi người đều sững sờ.
Sao lại giống với mấy hộp thuốc lá chuyên dụng mà vừa rồi Diệp Vĩnh Khang tặng thế?