Diệp Vĩnh Khang cười nhạt, ánh mắt chuyển đến chỗ Trần Sương, nói: “Tôi trả lời rồi đó, cô cũng cần tôi cho cô một đáp án sao? Được, liên quan quái gì đến cô!”
Bầu trong khí trong phòng lập tức giảm xuống mức đóng băng.
Không ai ngờ tên quê mùa này lại dám hỗn láo trước mặt lão phu nhân như vậy.
Ngay cả Trần Tiểu Túy cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Chỉ có Diệp Vĩnh Khang vẫn tỏ ra không có chuyện gì, tiếp tục nhàn nhã nhả khói thuốc.
Tính khí của anh cũng không tốt, anh có thể e dè một số khía cạnh trong tình cảm với Trần Tiểu Túy, nhưng nhất định phải có giới hạn.
“Vĩnh Khang, anh chuẩn bị thuốc lá cho bà nội, sao không nói trước?”
Trần Tiểu Túy vội vàng nói.
Diệp Vĩnh Khang nhẹ nhàng gẩy tàn thuốc, hiểu ý của Trần Tiểu Túy, nói với lão phu nhân: “Thật xin lỗi, lúc nãy bọn họ ồn ào quá, không cho tôi cơ hội nói”.
“Đây là thuốc lá tôi đã đặc biệt chuẩn bị cho lão phu nhân, do chiến khu Thiên Hải cung cấp”.
Hả?
Nghe thấy do chiến khu Thiên Hải cung cấp, người trong phòng vô cùng kinh ngạc.
Bốn chữ chiến khu Thiên Hải như tiếng sấm bên tai ở nước Long Hạ.
Lại càng không cần phải nói đến sức ảnh hưởng ở Thiên Hải.
Mỗi khi người dân địa phương Thiên Hải nhắc đến chiến khu Thiên Hải, phản ứng đầu tiên của họ là tự hào và kiêu hãnh.
Phản ứng thứ hai là vùng đất thần thánh không thể tiếp cận, thiêng liêng như Nam Thiên Môn của thủ đô.
“Ha ha ha, anh đùa gì chứ, còn dám nói chiến khu Thiên Hải cung cấp sao? Anh biết cổng chiến khu Thiên Hải mở hướng nào không hả đồ nhà quê?”
Trần Lệ Bình cười lớn chế nhạo.
“Tôi biết”.
Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh đáp lại: “Hôm nay tôi vừa từ nơi đó tới đây?”
Nghe xong, mọi người đều sững sờ.
Ha ha...
Vài phút sau, một tràng cười lớn vang lên.
“Ha ha ha, anh đang nằm mơ à? Còn dám nói đến từ chiến khu Thiên Hải, sao anh không nói anh từ Nam Thiên Môn đến luôn đi”.
“Người này không chỉ là tên nhà quê mà não cũng có vấn đề, xem ra khẩu vị của chị Tiểu Túy cũng nặng quá nhỉ, ha ha!”
Một đám người cười nhạo Diệp Vĩnh Khang.
Dù đánh chết bọn họ cũng không tin những gì Diệp Vĩnh Khang nói là sự thật.
Chiến khu Thiên Hải ư? Đùa gì vậy chứ?
Đừng nói đến một tên quê mùa ăn mặc hàng chợ như Diệp Vĩnh Khang, cho dù là người đứng đầu ba bốn gia tộc lớn ở Thiên Hải cũng chưa từng có tư cách tiếp cận chiến khu Thiên Hải trong vòng năm cây số!
Nơi đó là cấm địa, ngoại trừ thành viên nội bộ trong chiến khu ra, người có tư cách đến gần phải là những nhân vật lớn, thủ đoạn thấu trời.
“Vậy anh nói xem cổng chiến khu Thiên Hải trông như thế nào?”
Trần Lệ Bình chế nhạo.
Những người còn lại cũng nhìn Diệp Vĩnh Khang với vẻ thích thú, rất muốn biết tiếp theo anh định lừa bọn họ thế nào.
“Cổng rất bình thường, hai cánh cửa sắt sơn bong tróc, tương tự cổng của một khu nhà máy”.
Diệp Vĩnh Khang thành thật trả lời.
“Ha ha ha ha!”
Anh vừa nói xong, mọi người lập tức cười phá lên.
Ai nấy đều ôm bụng cười, như thể đó là trò đùa vui nhất mà bọn họ từng được nghe trong đời.