Ngay cả lão phu nhân cũng hơi nhíu mày, rõ ràng đang cực kỳ ghét bỏ mùi hương khó chịu này.
“Mau dụi thuốc đi, anh muốn chúng tôi chết sặc đấy à, thật sự không hiểu nổi lũ dân đen dưới đáy cùng xã hội mấy người, sao mấy người có thể hút được loại thuốc này cơ chứ!”
Trần Lệ Bình bóp mũi than vãn đầy khoa trương, cứ như cô ta vừa bị người khác giẫm vào đuôi.
“Không phải mấy người bảo tôi hút sao?”
Diệp Vĩnh Khang rất bất mãn đáp trả lại một câu, thầm nghĩ thật sự không biết trong đầu mấy người này có não hay không.
Yêu cầu mình hút thuốc là bọn họ, mình vừa mới châm lửa đã lập tức bảo mình dập thuốc đi cũng là bọn họ, đúng là một đám thần kinh!
Nếu như không phải còn để tâm tới cảm nhận của Trần Tiểu Tuý thì Diệp Vĩnh Khang đã lật bàn từ lâu rồi.
“Ai mà biết anh sẽ hút loại thuốc rác rưởi này, ngay cả đầu lọc cũng chẳng có, anh đang cố tình nhả khí độc ở đây đấy à, chúng tôi thì không sao, nhưng bà nội cũng có tuổi rồi, có thể chịu đựng được sự độc hại như thế sao?”
Trần Sương tóm đúng thời cơ lên tiếng.
Diệp Vĩnh Khang đang định chửi lại thì cảm nhận được Trần Tiểu Tuý đang khẽ túm lấy góc áo của mình nên mới đành bỏ qua.
“Được được được, mấy người nói gì cũng đúng”.
Cuối cùng, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành cười khẩy, trong lòng nghĩ đám người này hút loại thuốc lá phế phẩm có độ nguy hại cao gấp mười lần thuốc lá thông thường, còn không biết là ai đang nhả khí độc đâu.
Chỉ có điều ban nãy anh vừa rít hai hơi thì cơn nghiện cũng kéo đến luôn rồi.
Đám người này lại không cho anh hút loại thuốc không có đầu lọc mà bản thân thích nhất, Diệp Vĩnh Khang chỉ đành tiện tay rút từ trong túi ra một bao thuốc cung cấp đặc biệt lấy ở chỗ Nhậm Thiên Nguyên.
Sau khi bóc ra và rít một hơi, Diệp Vĩnh Khanh cảm thấy rất không hài lòng với hương vị của loại thuốc này.
Anh cực kỳ không quen với loại thuốc lá quá nhẹ đô.
Thế nhưng những người khác lại đột nhiên ngửi được một mùi hương cực kỳ đặc biệt, loại mùi hương này mang theo chút hương trầm thượng hạng, đậm đà mà cũng vừa phải.
“Đây là mùi gì vậy? Thơm quá!”
Có người không nhịn được lập tức kinh ngạc hỏi.
Mọi người lập tức bị đắm chìm bởi hương thơm say lòng người này, bọn họ lần lượt nhìn xung quanh, tìm kiếm nơi tỏa ra hương thơm.
Cuối cùng, ánh mặt kinh ngạc của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Vĩnh Khang.
“Anh… hút thuốc gì vậy?”
Trần Lệ Bình hỏi với giọng điệu nghi ngờ.
Diệp Vĩnh Khang chậm rãi nhả một hơi khói, nhìn đối phương, bình tĩnh trả lời: “Liên quan gì đến cô”.
“Anh…”
Trần Lệ Bình tức đến nỗi không màng đến sự hiện diện của lão phu nhân, cô ta phát điên ngay tại chỗ.
“Diệp Vĩnh Khang, cậu ăn nói kiểu gì thế, bà nội còn đang ở đây, hỏi cậu một câu cũng không được sao?”
Trần Sương công bằng nói.