Trở Về Bên Em

Chương 1133: Em chính là có ý này”.  




Đứng yên thì tĩnh lặng, đến khi hành động thì mạnh mẽ như núi lửa có lẽ là câu nói để hình dung kiểu người như Trần Tiểu Túy.



Từ phương diện khác mà nói, Diệp Vĩnh Khang cảm thấy Trần Tiểu Túy và anh rất giống nhau, nếu cô ấy là một người đàn ông không biết chừng sẽ là một Diệp Vĩnh Khang thứ hai.



Hai người đẩy cửa phòng ung dung thoải mái bước vào, bên trong đã có mấy thanh niên trẻ tuổi nhà họ Trần chờ sẵn.





Thấy Trần Tiểu Túy bước tới, vẻ mặt mọi người đều kinh ngạc.



“Chị Tiểu Tuý”.



Có hai ba người định thần lại, vội vàng đứng lên chào hỏi Trần Tiểu Túy.



Nhưng đa phần mọi người lại vờ vịt lơ đãng nghiêng đầu sang chỗ khác.



Còn có vài người tỏ ta không biết phải làm gì.



Tóm lại thấy Trần Tiểu Túy đi vào, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên rất bức bối.



“Ừ, mọi người đều ở đây cả à?”



Trần Tiểu Túy lễ phép mỉm cười gật đầu đáp lại những người chào hỏi mình.



Nhưng đối với những người xem mình là không khí, cô ấy cũng không thèm nhìn đến họ.



“Chị Tiểu Tuý, sao đột nhiên chị lại trở về?”



Bỗng có một người hỏi, nhưng vừa thốt ra câu hỏi này lại đột nhiên cảm thấy có vẻ không được thoả đáng: “Em không phải có ý đó, ý em là… ý là…”



Trần Tiểu Túy biết suy nghĩ của đối phương nên mỉm cười nói: “Ý em là muốn hỏi chị và nhà họ Trần đã ầm ĩ thành thế này rồi, sao còn có mặt mũi trở về đúng không?”



“Dù có ra sao thì chị vẫn luôn là người nhà họ Trần, lễ mừng thọ của bà nội, theo lý thì chị phải trở về làm chuyện mà con cháu nên làm, chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”



“Đúng đúng, chị Tiểu Tuý nói đúng, em chính là có ý này”.



Người đó vội vàng cười nói, khuôn mặt cũng buông lỏng hơn nhiều.



Đây là sức hút từ nhân cách của Trần Tiểu Túy, trong lúc nói chuyện không chỉ giúp người khác giải vây, còn có thể khiến cho bầu không khí trở nên thoải mái hơn.



Thấy ánh mắt mấy người trong phòng cố ý liếc về phía Diệp Vĩnh Khang, Trần Tiểu Túy cũng không giấu giếm, cô ấy rất tự nhiên kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang giới thiệu: “Đây là bạn trai của chị, tên là Diệp Vĩnh Khang”.



Đúng như dự liệu, phần lớn người ngồi đây đều khó nén sự kinh ngạc và chê bai trong ánh mắt.



Mặc dù quan hệ giữa Trần Tiểu Tuý và nhà họ Trần rất căng thẳng, nhưng cũng không ngăn được mọi người tán thưởng sự ưu tú của cô ấy.



Nếu như buông bỏ toàn bộ những ân oán ngày xưa chỉ xét riêng về năng lực, Trần Tiểu Túy mà còn ở lại nhà họ Trần xử lý công việc làm ăn của gia tộc thì chắc chắn đã sớm chẳng có việc gì cho bọn họ làm rồi.



Nhưng một người ưu tú như Trần Tiểu Tuý sao lại yêu một tên bần hàn ăn mặc lôi thôi thế này?



“Chào mọi người”.



Diệp Vĩnh Khang đương nhiên có thể nhìn ra tâm tư của mọi người, vẫn thoải mái cười nói với họ: “Để tôi tự giới thiệu, tôi vô công rồi nghề đến từ Giang Bắc, quần áo trên người là tuỳ tiện mua dọc đường, tìm vài anh em để chém nhau cũng rất được giá”.



“Nếu không ngại thì lưu lại phương thức liên lạc nhé, sau này nếu cần hoạt động kiểu này thì mọi người có thể hỗ trợ chém nhau, có thể tiết kiệm được không ít tiền đâu đấy”.