“Với tư cách là cô hai nhà họ Trần, tôi tham gia tiệc mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần còn cần đến thư mời sao? Gương mặt này của tôi chẳng lẽ còn không bằng thư mời?”
Sắc mặt Triệu Vinh Hải từ tái nhợt lại chuyển sang đỏ, thật ra trong chuyện này hắn cũng rất khó xử.
Hắn làm quản lý đối ngoại ở nơi sang trọng như Hải Thượng Hải thì đương nhiên nhận ra Trần Tiểu Túy.
Vừa nãy biểu hiện như vậy là vì Trần Lệ Bình đã yêu cầu hắn cố ý gây khó dễ cho Trần Tiểu Túy.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, hắn đã lựa chọn đứng về phía Trần Lệ Bình.
Dù sao tất cả mọi người ở Thiên Hải đều biết Trần Tiểu Túy có địa vị gì trong mắt nhà họ Trần, mặc dù vẫn chưa chính thức bị gạch tên nhưng trên thực tế cũng không khác là bao.
Cho nên dù rất phân vân nhưng sau khi cân nhắc lợi ích hơn thua thì hắn cũng chỉ có thể lựa chọn đứng về phía Trần Lệ Bình.
“Cô hai bớt giận, tôi cũng chỉ làm việc theo quy tắc”.
Triệu Vinh Hải chẳng qua cũng chỉ là một quản lý đối ngoại của nhà hàng, dù Trần Tiểu Túy bị nhà họ Trần chèn ép gạt bỏ thì vẫn là cô hai nhà họ Trần.
Hơn nữa nếu nói về tính cách, một khi Trần Tiểu Túy điên tiết thì Triệu Vinh Hải có thể lụn bại trong chớp mắt, hai người căn bản không ở cùng một cấp bậc.
“À… với thân phận của cô hai thì có thể đi vào, nhưng…”
Triệu Vinh Hải không dám chọc vào Trần Tiểu Túy nhưng vẫn phải để ý đến Trần Lệ Bình, vậy nên hắn lập tức hướng mũi dùi về phía Diệp Vĩnh Khang đang mặc toàn hàng vỉa hè rẻ tiền.
“Nhưng những bữa tiệc cao cấp này chắc chắn không thể để cho một số người thấp hèn tiến vào, cho nên…”
“Cho nên anh lập tức biến mất trước mắt tôi, nếu không tôi sẽ giúp anh biến mất!”
Không đợi đối phương nói xong, Trần Tiểu Túy đột nhiên đưa tay kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang, tay còn lại chỉ vào chóp mũi người đối diện giận dữ nói: “Triệu Vinh Hải, hôm nay cho dù anh là tay sai của người nào tôi cũng phải nói cho rõ ràng!”
“Thứ nhất, anh là một con chó, không có tư cách khua tay múa chân trước mặt tôi!”
“Thứ hai, đây là bạn trai tôi. Đừng nói anh ấy mặc đồ vỉa hè, dù cho anh ấy có là một tên ăn mày thì vẫn cao hơn anh!”
“Thứ ba, coi như là một lời khuyên chân thành tôi dành cho anh, nếu anh còn có chút đầu óc thì nên hiểu đạo lý người thấp cổ bé họng thì nên có ý thức của kẻ bề dưới!”
“Có một số việc tốt nhất là nên đứng xa một chút, nếu không sẽ có lúc bị huỷ hoại, cả người dính đầy máu tươi cũng không biết, lập tức cút ngay cho tôi!"
Triệu Vinh Hải sợ đến mức mặt mũi trắng bệch, bị Trần Tiểu Túy mắng một hồi đã vô thức lảo đảo lùi về phía sau mấy bước, suýt nữa té ngã.
Trần Tiểu Túy cứ thế kéo cánh tay Diệp Vĩnh Khang ngẩng đầu rảo bước tiếp tục đi về phía trước, đến khi đã đi được một khoảng xa Triệu Vinh Hải vẫn đứng ngốc tại chỗ mà đổ mồ hôi lạnh.
“Ghê gớm thật!”
Diệp Vĩnh Khang cười tươi giơ ngón tay cái với Trần Tiểu Túy.
Từ trước khi đến đây Diệp Vĩnh Khang đã dự liệu nhất định sẽ phải đối mặt với cảnh tượng gây khó dễ đầy kịch tính.