Trở Về Bên Em

Chương 1125: “Hồi nhỏ em mập lắm à?”  




Vừa nãy Trần Tiểu Tuý không hề nói quá nhiều chuyện liên đến Diệp Vĩnh Khang với Trương Tịnh, vừa chuẩn bị giải thích, Trương Tịnh đã nhẹ nhàng nâng tay lên, sau đó nhìn Diệp Vĩnh Khang với ánh mắt bình tĩnh.



Không thể không nói, câu gió tầng nào gặp mây tầng ấy là chân lý không thể bàn cãi, ở một số phương diện nào đó, thần thái cử chỉ và phong cách ứng xử của Trương Tịnh rất giống với Trần Tiểu Tuý.



Dù không dùng ánh mắt đắc ý cao ngạo, lúc đối nhân xử thế cũng vô cùng khách khí, trên người cô ấy luôn toả ra một khí thế cao quý hơn người.





Trương Tịnh trước sau đều không hề lộ ra thái độ thiếu tôn trọng, nhưng ánh mắt và lời nói của cô ấy rõ ràng mang theo ý thẩm vấn.



Tuy nhiên Diệp Vĩnh Khang cũng không tức giận với cô ấy, ngược lại còn vui mừng vì Trần Tiểu Tuý có được một người bạn thân đáng tin cậy như thế.



Trương Tịnh làm như vậy rõ ràng là đang thay Trần Tiểu Tuý kiểm định xem rốt cuộc anh là loại người thế nào.



“Tự tin à…”



Diệp Vĩnh Khang cười mỉm, sau đó kéo bàn tay đang đặt trên mặt bàn của Trần Tiểu Tuý lên, cười nói với người đối diện: “Sự tự tin của tôi rất đơn giản, bởi vì tôi là người đàn ông của Tiểu Tuý”.



Trần Tiểu Tuý ở bên cạnh không kiềm được mà khẽ run lên trong chốc lát, khuôn mặt tươi cười đỏ ửng, trong lòng như có nai con đang nhảy loạn, những lời này thật là không nên quá thẳng thừng, lại bị trêu chọc rồi.



Mắt Trương Tịnh không chớp nhìn chằm chằm Diệp Vĩnh Khang mấy giây, sau đó cũng nở một nụ cười nghiền ngẫm: “Nếu câu này mà do bạn trai của mấy người bạn khác của tôi nói ra thì đảm bảo lúc này tôi đã hất thẳng cà phê vào mặt anh ta rồi”.



“Tôi ghét nhất là loại đàn ông miệng ngọt như đường. Nói thì nghe rất êm tai, nhưng thực chất chỉ là mấy lời hư vô không có ý nghĩa gì”.



“Mấy gã đàn ông vô công rồi nghề rất thích dùng cách này, vì chẳng cần phải bỏ ra bất kỳ thứ gì”.



“Nhưng anh là bạn trai của Lợn Con thì dù tôi không tin anh cũng nên tin tưởng đầu óc và mắt nhìn người của Lợn Con. Nếu cậu ấy có thể bị một tên cặn bã lừa gạt, thì có nghĩa tên cặn bã kia đã đạt đến cảnh giới khác”.



Nghe vậy, Diệp Vĩnh Khang cười lớn: “Không tệ không tệ, lý luận này đúng là rất chắc chắn, có điều có một phần tôi lại không hoàn toàn đồng ý”.



“Lời ngon tiếng ngọt đâu nhất định chỉ có đàn ông cặn bã mới được dùng. Khác nhau ở chỗ đàn ông cặn bã ngoài mấy lời đường mật dỗ dành con gái vui vẻ ra thì chẳng có tích sự gì nữa”.



“Mà kiểu đàn ông chất lượng cao như tôi thì không giống vậy. Tôi có thể bầu bạn với Tiểu Tuý, cho Tiểu Tuý vật chất, hỗ trợ cho con đường sự nghiệp của Tiểu Tuý, vì Trần Tiểu Tuý mà quên mình phấn đấu, đồng thời so với người khác thì lời ngon tiếng ngọt của tôi cũng chẳng kém, con gái mà, dù sao cũng cần phải dỗ dành một chút”.



“À mà lúc nãy cô mới nói gì đấy? Lợn Con à?”



Diệp Vĩnh Khang nghiêng đầu nhìn Trần Tiểu Tuý, khuôn mặt Trần Tiểu Tuý bỗng ửng hồng như trái cà chua: “Ôi, đừng nói về nó nữa, đây là biệt hiệu của em hồi còn nhỏ”.



“Hồi nhỏ em mập lắm à?”



Diệp Vĩnh Khang vô cùng hứng thú hỏi.



Trương Tịnh ở bên cạnh mỉm cười giải thích: “Tiểu Tuý từ nhỏ đã là một mỹ nhân rồi, hai người chúng tôi lớn lên cùng nhau đấy”.