Trở Về Bên Em

Chương 1124: thảo nào lại được Tiểu Tuý yêu thích”.  




Từ sau khi Phương Dã xảy ra chuyện, Diệp Vĩnh Khang đã cực kỳ nhạy cảm với hai chữ “đồ đệ”.



Bốn năm qua, số người khóc lóc cầu xin làm đồ đệ của anh nhiều không đếm xuể, trong đó không thiếu những người có tài năng thiên bẩm, tư chất khác thường, bàn về chỉ số thông minh thậm chí còn có người hơn hẳn Phương Dã.



Nhưng Diệp Vĩnh Khang có thể tán thưởng họ, chỉ dẫn cho họ, nhưng trước nay không chính thức nhận ai làm đồ đệ.





“Vĩnh Khang, anh đến đâu rồi, có cần em đi đón anh không?”



Trần Tiểu Tuý gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, kéo suy nghĩ của Diệp Vĩnh Khang từ trong mớ hỗn loạn trở về thực tế.



“À không cần, anh vừa đến dưới lầu, sẽ lên ngay”.



Diệp Vĩnh Khang xuống xe, ngẩng đầu nhìn địa chỉ Trần Tiểu Tuý gửi cho anh, sau đó vào thang máy lên lầu.



Là một quán trà chiều bình dân trang trí rất khác biệt, ngoài Trần Tiểu Tuý ra, còn có một cô gái vóc người cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa, trên người tràn đầy sức sống.



“Vĩnh Khang, bên này”.



Trần Tiểu Tuý đứng dậy, cười khanh khách vẫy tay với Diệp Vĩnh Khang, sau đó chỉ vào cô gái bên cạnh cười nói: “Đây là bạn thân của em, Trương Tịnh, đây là bạn trai của mình tên là Diệp Vĩnh Khang”.



“Chào cô”.



Diệp Vĩnh Khang cười rất nhiệt tình, gật đầu với đối phương.



“Vừa nãy tôi đã nghe Tiểu Tuý nói về anh, không tệ, rất có khí phách, thảo nào lại được Tiểu Tuý yêu thích”.



Trương Tịnh cũng lịch sự gật đầu đáp lại, sau đó nhìn chằm chằm quan sát đánh giá Diệp Vĩnh Khang từ trên xuống dưới, giọng nói rất bình tĩnh, không khoa trương cũng không lãnh đạm.



Từ quần áo của cô ấy có thể thấy cô ấy chắc chắn là kiểu người nếu không phải có gia thế hiển hách, thì cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ.



Nhưng lúc cô ấy quan sát Diệp Vĩnh Khang, ánh mắt lại không hề lộ ra vẻ khinh miệt coi thường như phần lớn những người được gọi là “giới thượng lưu”.



Điều này khiến Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng đầu tiên không tệ đối với cô gái này, chỉ có kẻ ngu mới trông mặt mà bắt hình dong.



Tư tưởng của con người chỉ cần đến một cảnh giới nhất định, sẽ tuyệt đối không bị một số thứ bên ngoài đả động, từ đó ảnh hưởng đến phán đoán.



Trần Tiểu Tuý là người ở cảnh giới này, rất rõ ràng, Trương Tịnh trước mắt này cũng vậy.



“Ồ, sao cô có thể nhận ra tôi rất có khí phách?”



Diệp Vĩnh Khang mỉm cười kéo tay Trần Tiểu Tuý rất tự nhiên ngồi ở bên cạnh, nhìn Trương Tịnh với vẻ rất hứng thú.



“Cô đã hiểu đại khái tình hình của Tiểu Tuý rồi phải không?”



Trương Tịnh nhìn Diệp Vĩnh Khang bình tĩnh nói: “Anh không ưa người của nhà họ Trần bắt nạt Tiểu Tuý nên mới đưa cô ấy về Thiên Hải giúp cô ấy xả giận, Trương Tịnh tôi cũng coi anh là bạn”.



“Có điều hôm nay là lễ mừng thọ của lão phu nhân nhà họ Trần, những người đến đều là con cháu dòng chính nhà họ Trần, tôi muốn biết, anh lấy đâu ra tự tin mà đối mặt với họ”.



“Tịnh à…”