Lý Phi kéo ghế dựa qua rồi ngồi xuống, vươn tay muốn cầm lấy hộp thuốc lá trên bàn trà theo thói quen, đột nhiên nghe thấy Nhậm Thiên Nguyên ở bên cạnh ho khan hai tiếng.
“Ha ha, xin lỗi sếp Nhậm, có thể cho tôi một điếu được không?”
Bấy giờ Lý Phi mới nhận ra lúc tiến vào có vẻ như anh ta không báo cáo, hơn nữa còn không chào hỏi Nhậm Thiên Nguyên.
“Cậu hỏi quân hầu đi, ở đây chức vụ của ngài ấy là lớn nhất!”
Nhậm Thiên Nguyên tức giận phất tay, dù bình thường ông ấy nói năng thận trọng, nhưng trừ lúc phải thi hành nhiệm vụ ra, chưa bao giờ ông ấy làm khó cấp dưới.
Thi thoảng đám Lý Phi thường nói đùa vài câu với ông ấy cũng không gây ra hậu quả gì lớn.
“Quân hầu, anh xem...”
Lý Phi cười mỉm chỉ vào nửa bao thuốc lá trên bàn trà.
“Thuốc này khá thô, nếu cậu đã quen hút nó thì cứ thoải mái đi, không cần phải giữ lễ như vậy”.
Diệp Vĩnh Khang nhìn nửa bao thuốc lá giá rẻ không đầu lọc rồi cười nói.
“Cảm ơn quân hầu”.
Lý Phi là một người nghiện thuốc lá nặng, một lúc không hút là thấy khó chịu cả người, nhanh chóng rút một điếu thuốc ra, hít vào vài hơi, ngay sau đó tỏ vẻ hưởng thụ, hai luồng khói thản nhiên phả ra từ trong lỗ mũi.
“A, chết tiệt, thoải mái quá!”
Lý Phi lắc đầu nguầy nguậy, nếu không biết rõ, chỉ nhìn hành động này của anh ta sẽ tưởng rằng anh ta là con nghiện.
“Nói đến chuyện của Trần Quảng, chính tôi nghĩ lại cũng cảm thấy như đang viết một cuốn tiểu thuyết vậy”.
Mỗi lần nói đến chuyện này, gương mặt của Lý Phi đều nở nụ cười: “Trần Quảng lớn lên ở Thiên Hải”.
“Hơn nữa, cậu ta còn là cậu chủ trong một gia đình rất giàu có ở địa phương, trước khi gia nhập chiến khu, cậu ta không có gì khác biệt với đám con cháu nhà giàu khác”.
“Cả ngày không có chuyện gì làm, dựa vào tài sản và quyền thế của gia đình để chơi bời lêu lổng, rất am hiểu đánh nhau, tán gái và đua xe”.
“Từ khi sinh ra, tố chất cơ thể của cậu ta đã vượt trội hơn người bình thường, dù chưa từng tham gia khóa huấn luyện đánh cận chiến chuyên nghiệp nào, cậu ta cũng có thể chiến đấu mà không bị thua thiệt gì”.
“Trong giới của bọn họ, cậu ta có biệt danh là Vua đánh đơn số một, thật ra lúc đó thằng nhóc này còn chưa biết, dù cậu ta đánh nhau giỏi hơn người bình thường nhưng cũng chỉ theo cách hoang dã mà thôi”.
“Đừng nói là gặp phải cao thủ chân chính, ngay cả vận động viên chuyên nghiệp đã được huấn luyện hai năm thì cũng thua trong tay cậu ta”.
“Lý do cơ bản để cậu ta luôn chiến thắng trong mọi trận đấu chính là hào quang của cậu chủ nhà giàu trên người cậu ta”.
“Nếu thắng cậu ta, vừa không được lợi gì, ngược lại còn kéo theo rất nhiều hậu quả, tốt nhất là để cậu ta thắng, khiến cậu ta vui vẻ, có lẽ sẽ kiếm được một ít lợi ích”.
“Dưới tình huống đó, thằng nhóc này càng ngày càng bành trướng, thật ra tôi cảm thấy không xứng đáng lắm, có một lần tôi thực hiện nhiệm vụ ở quán bar...”
“Thực hiện cái con khỉ?”