Phòng làm việc của Nhậm Thiên Nguyên.
Một gian phòng nhỏ khoảng mười lăm mét vuông với một chiếc bàn làm việc đơn giản và mấy cái ghế gỗ, thứ duy nhất còn mới là chiếc ghế sô pha dài bọc da màu đen được xếp ở góc tường.
Thậm chí những tách trà trên bàn làm việc còn là những chiếc tách được tráng men trắng lâu đời nhất.
Có lẽ không ai ngờ rằng, phòng làm việc của tổng chỉ huy của chiến khu Thiên Hải lại như thế này.
Cho dù là phòng làm việc của giám đốc một công ty tư nhân nhỏ cũng khí thế hơn thế này nhiều.
“Quân hầu, hôm nay đám thuộc hạ của tôi đã đắc tội với ngài nhiều, mong quân hầu không để bụng, đều do tôi không chỉ dạy tốt, lát nữa tôi sẽ tự kiểm điểm lại bản thân”.
Nhậm Thiên Nguyên vừa bận bịu rót trà cho Diệp Vĩnh Khang, vừa nói xin lỗi với Diệp Vĩnh Khang.
“Không sao cả, tôi lại rất thích nhóm thuộc hạ của ông”.
Diệp Vĩnh Khang nhận lấy tách trà sứ: “Nếu hôm nay tôi nhìn thấy một tiểu đội kỷ luật và nghiêm minh, quy củ nề nếp giống như một đống máy móc thì tôi đã không có hứng thú từ lâu rồi”.
“Một chiến đội thực sự hùng mạnh không thể luôn chịu ràng buộc bởi những quy định cứng nhắc, nhất định phải có đặc điểm và cá tính rõ ràng riêng biệt”.
“Tôi rất hài lòng với tất cả những điều tôi thấy hôm nay, riêng Lý Phi, anh ta là một tay súng giỏi, nếu có thể khống chế được tính tình của bản thân thì sau này sẽ có cơ hội phát triển rất lớn”.
“Tôi còn rất tán thưởng binh sĩ tên Trần Quảng, một người ham học hỏi sự mạnh mẽ, quả cảm, gan dạ và còn rất chất phác thực tế”.
“Tố chất cơ thể cũng hơn người bình thường, nếu không ngoài dự đoán, việc người này trở thành nhân tài trụ cột chỉ là vấn đề thời gian”.
“À đúng rồi, tôi mới nghe Lý Phi nói, binh sĩ tên Trần Quảng này là tân binh mới nhập ngũ chưa được ba tháng đúng không?”
“Hơn nữa, từ trước đến giờ vẫn chưa được huấn luyện chuyên nghiệp?”
Diệp Vĩnh Khang có ấn tượng rất sâu sắc với binh sĩ tên Trần Quảng này, trên người cậu ta có rất nhiều đặc điểm giống như những yếu tố để trở thành một chiến sĩ giỏi.
Vừa có tố chất cơ thể rất cường tráng, vừa rất ham học hỏi, lại thể hiện sức phán đoán mạnh mẽ vào những thời điểm quan trọng.
Đồng thời người này cũng không khôn lỏi, thể hiện ra sự mộc mạc và thiết thực, lại biết suy nghĩ, người như thế dù không muốn sự nghiệp lẫy lừng cũng không được.
“Đúng, Trần Quảng là “thu hoạch” lớn nhất của chiến khu Thiên Hải trong năm nay, hơn nữa quá trình cậu ta gia nhập chiến khu Thiên Hải cũng rất đặc biệt, nếu quân hầu không vội, tôi sẽ gọi Lý Phi đến nói cho ngài biết, ban đầu, cậu ta vào đây thông qua Lý Phi”.
Nhắc tới Trần Quảng, mặt Nhậm Thiên Nguyên đầy vẻ hài lòng và tán thưởng.
“Ồ? Vậy thì tôi thực sự rất muốn nghe câu chuyện này, mau gọi Lý Phi tới đây đi”.
Sự hứng thú của Diệp Vĩnh Khang lập tức được khơi dậy.
Chỉ một lúc sau, Lý Phi vội vã chạy tới, biết được Diệp Vĩnh Khang muốn nghe câu chuyện về Trần Quảng, dường như anh ta còn sốt ruột hơn cả Diệp Vĩnh Khang.
“Ồ, nói tới chuyện này, câu chuyện của thằng nhóc Trần Quảng kia cũng đủ để viết thành một cuốn tiểu thuyết”.