"Không cần, vẫn chịu được”.
Tần Phong lại bị Sư Tử Hà Đông đánh gục, dốc hết sức gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất lần nữa, cắn chặt răng nói: "Đây là bài kiểm tra đánh giá, tôi không muốn gian lận để vượt qua bài kiểm tra này, nếu như thế, thà để tôi chết còn hơn!"
"Đúng thế, ai cũng không được giúp, đây là chuyện của chúng tôi!"
Mê Long lau vết máu trên mặt mình, cũng nói hùa theo.
Tuy rằng Yên Vĩ Điệp không lên tiếng, nhưng ánh mắt của cô ấy đã nói rõ tất cả.
Rõ ràng, ba người họ cũng giống như những gì Diệp Vĩnh Khang nói, bọn họ thà chiến đấu đến chết cũng không muốn có người ra tay giúp đỡ vào lúc này.
"Nhưng… các anh…"
Trần Tiểu Túy sốt sắng giậm chân, trong lòng nghĩ những người này bị sao thế, đây là việc này liên quan đến mạng sống, sao lại chẳng quan tâm chút nào vậy?
Hơn nữa thể diện thật sự quan trọng hơn mạng sống ư?
Lần này Diệp Vĩnh Khang và Sở Nam Bắc cũng không giải thích gì với Trần Tiểu Túy nữa.
Bởi vì bọn họ biết rằng cho dù có giải thích thì Trần Tiểu Túy chắc chắn cũng không thể nào hiểu được.
Cái nhìn của một người đối với một sự vật xuất phát từ quan niệm nhận thức của người đó.
Mà quan niệm nhận thức của Trần Tiểu Túy về phương diện này chắc chắn không cùng một tần số với đám người Diệp Vĩnh Khang và Tần Phong.
Cô ấy lớn lên trong một xã hội hòa bình, trong mắt cô ấy sống là chuyện đương nhiên.
Tuy nhiên trong mắt những người đã từng trải qua thời kỳ thấp kém nhất của cuộc đời như Diệp Vĩnh Khang, Sở Nam Bắc và mấy người Tần Phong thì việc sống còn tuyệt đối không phải là lẽ đương nhiên.
Đây là một thứ xa xỉ phải dùng chính mạng sống của mình mới có thể giành lấy được.
Trên chiến trường, mạng sống của con người còn hèn mọn hơn đàn kiến trong bùn đất.
Đối với chiến tranh mà nói, cái chết chẳng qua là một dãy số lạnh lùng.
Đám người Tần Phong tuy rằng chưa từng trải qua chiến tranh, nhưng bọn họ cũng đã trải qua những khoảng thời gian trong bờ vực sâu nhất, tối tăm nhất, tuyệt vọng nhất, chịu đựng những loại đau khổ còn đáng sợ hơn cái chết mà người thường không thể nào hiểu được.
Cho nên sự hiểu biết của bọn họ về hai chữ sống còn cũng khác với những người khác.
Ý nghĩ của sự sống còn không phải để được sống.
Câu nói này có vẻ như hơi hoang đường, nhưng đây là cách hiểu về sự sống còn của bọn họ.
Chỉ có người đã thật sự từng trải mới có thể thật sự hiểu được ý nghĩa của câu nói này.
“Vậy cơ hội của bọn họ là gì?”
Trần Tiểu Túy hỏi với vẻ mặt tràn đầy lo lắng.
Cô ấy biết rằng vào lúc này khuyên như thế nào cũng vô dụng, nhưng cô ấy cũng không thấy đám người Tần Phong có bất kỳ dấu hiệu xoay chuyển nào.
Mặc dù khi cuộc chiến mới bắt đầu, Sư Tử Hà Đông đã chiếm ưu thế, nhưng đám người Tần Phong ít nhất còn có thể miễn cưỡng đối phó với đối phương, tỷ lệ cục diện được tính là ba bảy.
Nhưng khi cuộc chiến kéo dài, đám người Tần Phong sau một hồi bị Sư Tử Hà Đông đánh những đòn mãnh liệt hết lần này đến lần khác, cảnh tượng trước mắt đã không còn có thể miêu tả một cách đơn giản như cuộc chiến nữa.
Ngược lại nó giống như cuộc nghiền nát từ một phía, đám người Tần Phong chẳng khác nào đã trở thành một tấm bia hình người.
“Nếu chỉ nói về kỹ năng, cho dù có cho bọn họ thêm một trăm cơ hội nữa e rằng cũng chẳng có ích gì”.
Sử Nam Bắc thờ ơ nói.
“Vậy…”
“Nhưng mà!”