Pằng! Pằng! Pằng!
Khi ba tiếng động vang lên, đám người Tần Phong đã bị Sư Tử Hà Đông đánh ngã xuống đất lần thứ n.
“Lên đi, tiếp tục đi chứ!”
Sư Tử Hà Đông rống lên một cách điên cuồng, lúc này tâm trí của ông ta đã hoàn toàn rối bời.
Với ông ta mà nói, những gì xảy ra hôm nay càng lúc càng khó tin hơn, gần như mỗi một giây đều đang thử thách giới hạn thần kinh của ông ta.
Phóng bài giết người, ném một chiếc ô tô nặng mấy tấn ra xa tới bảy tám mươi mét bằng một tay, đánh Thái Sơn - người gần như bất bại trong mắt ông ta thành một đống thịt nát.
Ông ta vốn muốn tận dụng ưu thế số người đông hơn đối phương gấp hàng trăm lần để cứu vãn tàn cuộc, nhưng hoàn toàn không ngờ chỉ với hai người bên phía đối phương lại giết hết tất cả hàng ngàn người mà ông ta dẫn theo bằng tay không trong ba phút!
Dây thần kinh của Sư Tử Hà Đông vốn đã co giật ở giới cực hạn, cuối cùng cũng sụp đổ một cách hoàn toàn!
Lúc này ông ta như biến thành một con dã thú thật sự!
Ba người Tần Phong đã hứng chịu vô số đòn mãnh liệt của Sư Tử Hà Đông, cả người đều bê bết máu.
Nhưng họ vẫn dùng hết sức mình để gắng gượng đứng dậy từ dưới đất, sau đó lại tấn công về phía Sư Tử Hà Đông, rồi bị đánh ngã xuống đất lần nữa, cảnh tượng trước mắt này cứ thế tiếp diễn một cách hết sức tàn khốc và đẫm máu.
“Vĩnh Khang, anh mau đi giúp bọn họ đi, cứ tiếp tục như vậy ba người bọn họ sẽ mất mạng đấy”.
Trần Tiểu Túy siết chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cảnh tượng trước mắt khiến cô ấy không khỏi lo lắng.
Ý của cô ấy rất rõ ràng, cô ấy đang cầu xin Diệp Vĩnh Khang ra tay cứu giúp ba người họ.
“Không được”.
Diệp Vĩnh Khang khẽ lắc đầu: “Đây là bài kiểm tra đánh giá của bọn họ, thắng được thì thông qua, thua thì coi như thất bại, mà sự trả giá của thất bại chính là cái chết, vì vậy đã là bài kiểm tra đánh giá, nếu như anh ra tay thì chẳng khác gì bọn họ gian lận?”
“Nhưng… Đây là ba mạng người đấy, làm như vậy có phải hơi máu lạnh không…”
Trần Tiểu Túy bất giác thả lỏng bàn tay đang nắm chặt cánh tay Diệp Vĩnh Khang, cảm thấy Diệp Vĩnh Khang làm như vậy quá vô tình.
“Máu lạnh?”
Khóe miệng Diệp Vĩnh Khang nhếch lên một nụ cười suy ngẫm, nhưng ánh mắt lại thoáng hiện lên vẻ thê lương bất lực, hờ hững nói: “Trước đây ba người bọn họ cũng đã từng trải qua cảnh ngộ vô cùng máu lạnh và tàn khốc ”.
“Bây giờ bọn họ có được một cơ hội tái sinh, không ai muốn thế giới này tiếp tục vô tình và máu lạnh với bọn họ”.
“Nhưng thế giới này chưa từng là một thế giới dịu dàng, muốn được đối xử một cách dịu dàng, ngoài việc khiến bản thân trở nên mạnh mẽ hơn thì không còn sự lựa chọn nào khác!”
“Anh có thể đối xử bọn họ một cách dịu dàng, nhưng thế giới này thì không, nếu ngay cả cửa ải này bọn họ cũng không vượt qua được, thì cái chết có lẽ là số mệnh tốt nhất của bọn họ”.
“Nhưng…”
Trần Tiểu Túy không hiểu những lời Diệp Vĩnh Khang nói cho lắm, nhưng vẫn cảm thấy cho dù là bài kiểm tra đánh giá như thế nào cũng không thể dùng tính mạng để đánh cược.
"Không nhưng gì hết”.
Sử Nam Bắc bên cạnh nói tiếp lời, lấy một điếu xì gà ra ngậm trên miệng, vừa châm bật lửa chống gió vừa mở miệng nói: "Cô Trần, tôi có thể hiểu suy nghĩ lúc này của cô”.
"Nhưng có rất nhiều chuyện cô chưa từng trải qua, cho nên có giải thích như thế nào cho cô đi nữa cô cũng không thể nào hiểu được”.
"Cô chỉ cần biết một điều là được, nếu không có chút cơ hội sống sót nào thì chúng tôi cũng sẽ không đẩy ba anh em họ đi vào chỗ chết một cách vô ích”.
"Thật ra, bọn họ chắc chắn có cơ hội, chẳng qua là phải xem bản thân bọn họ có thể phát hiện và nắm bắt được hay không”.
"Hơn nữa cho dù có thất bại, bọn họ cũng tuyệt đối không hy vọng có người giúp họ, không tin để tôi chứng minh cho cô xem”.
Sử Nam Bắc nói xong, ngẩng đầu hét lên với ba người Tần Phong đã dính máu đầy người: "Nếu không chịu nổi thì nói một tiếng”.