Cột mốc ranh giới Giang Bắc.
Trên một bãi cỏ nhô cao phía bên cạnh.
“Ba đánh hai, ù, ha ha ha ha, đưa tiền đưa tiền!”
Diệp Vĩnh Khang một tay ôm Trần Tiểu Tuý, một tay vơ hết đống tiền lẻ về phía trước mặt rồi phá lên cười ha ha.
“Tần Phong, cậu có biết chơi bài không thế, lại để cho anh ấy thắng rồi, đều tại cậu!”
Sử Nam Bắc tức giận ném đống bài xuống đất rồi cứ thế oán trách Tần Phong.
“Huấn luyện viên Sử, không thể nói như vậy được đâu, người ta cầm hết hai con át, ba con hai, ba con K, thế thì còn đánh kiểu gì được nữa?”
“Hơn nữa, tôi vừa mới đánh con K, anh thì hay rồi, dùng luôn con hai chặn lại, tôi còn cho rằng anh muốn ù bài nữa, kết quả anh lại ra con ba, tôi thật sự hoài nghi tôi mới là địa chủ, hai người đều đang đấu lại tôi”.
Tần Phong cũng không vui oán thán.
“Hừ, thằng nhóc cậu đủ lông đủ cánh rồi, dám tranh luận với tôi phải không? Ngứa đòn rồi à?”
Sử Nam Bắc vừa nói vừa bắt đầu xắn ống tay áo lên.
“Huấn luyện viên Sử, không thể chơi như thế được đâu, đây cũng không phải là huấn luyện, anh đang lấy việc công báo thù riêng, anh Diệp, chuyện này anh phải đứng ra bênh vực cho tôi!”
Tần Phong vội vàng cầu cứu Diệp Vĩnh Khang đang ngồi bên cạnh.
“Đừng cầu cứu anh Diệp của cậu, ai bảo cậu không biết tốt xấu như thế, ngay cả huấn luyện viên mà cũng dám cãi lại, đáng đời!”
Trần Tiểu Tuý bụm miệng cười nói.
Mấy người vui vẻ cười nói, mà Phương Nhất Minh bên cạnh lại cuống cuồng đi qua đi lại.
Anh ta thực sự không hiểu, rõ ràng bản thân đã nói vô số lần về sự lợi hại của Sư Tử Hà Đông, thế nhưng mấy người này vẫn chẳng có chút phản ứng nào.
Không những không tìm nơi trốn mà ngược lại còn chạy đến cột mốc ranh giới cửa vào Giang Bắc để đợi.
Cuối cùng rảnh rỗi tới mức nhàm chán, lại còn lôi một bộ bài ra để chơi!
Con mẹ nó, thế này thì xong rồi!
“Nhất Minh, anh rảnh quá cũng chán, có muốn lại đây chơi cùng bọn tôi không? Bốn người chúng ta vừa khéo có thể chơi trò ai chạy nhanh hơn”.
Diệp Vĩnh Khang rất nhiệt tình rủ Phương Nhất Minh cùng chơi.
“Anh Diệp, tôi đoán là mấy người Sư Tử Hà Đông sắp đến rồi, rốt cuộc trong lòng anh đang nghĩ cái quái gì thế, có thể nói cho tôi biết không, tôi sốt ruột tới độ lòng nóng như lửa đốt cả rồi”.
Phương Nhất Minh nôn nóng suýt khóc luôn rồi, làm gì còn tâm trạng gì để chơi bài nữa chứ.
“Chuyện này còn phải nghĩ gì nữa, đến thì chiến thôi!”
Sử Nam Bắc chẳng buồn bận tâm, oán thán nói: “Đám người này đúng là lề mề, đợi cả nửa ngày trời ngay cả bóng người cũng chẳng thấy, tôi còn đợi làm xong để đi uống rượu nữa”.
Phương Nhất Minh hoàn toàn cạn lời, không biết lúc này bản thân nên nói gì.
Mấy người nhìn thấy dáng vẻ nóng ruột của Phương Nhất Minh thì lại cảm thấy rất thú vị, không ngờ cậu chủ Phương trước nay vẫn luôn trầm ổn có tiếng cũng có lúc lo lắng tới mức này.
Thật ra chuyện này cũng không thể trách Phương Nhất Minh nhát gan mà là đối thủ quá đáng sợ.