"Hải Gia, vậy chuyện này cũng không thể cứ như vậy mà cho qua được”.
Lãnh Tu cau mày hỏi.
Bác Hải cười khẩy: "Bỏ qua ư? Ha ha, trên đời này không có bức tường nào kín gió, tôi không tin Viên Thiên Bằng không để lại chút manh mối nào”.
"Chuyện này chúng ta phải từ từ giải quyết, nghe đây, bây giờ lập tức tìm một vài người thông minh nhanh nhạy thành lập tổ điều tra bí mật, bắt đầu điều tra từ cậu ta”.
Bác Hải chỉ vào xác của người giúp việc trên mặt đất nói: "Tôi vẫn hiểu tương đối rõ lòng trung thành của cậu ta đối với tôi, hơn nữa cậu ta sẽ không bao giờ có lá gan này đâu”.
"Sở dĩ dám làm ra chuyện như vậy, nhất định là bị uy hiếp, cho nên bắt đầu điều tra từ người thân cận của cậu ta. Lần này nhất định phải tìm ra chứng cứ, sau đó xem Viên Thiên Bằng giải thích như thế nào!"
"Rõ, thưa Hải Gia!"
Sau khi một người nhận lệnh đã vội vàng xoay người rời đi, lập tức bắt tay vào giải quyết chuyện này.
"Hải Gia, còn bên cậu Diệp thì sao?"
Lãnh Tu khẽ cau mày, lo lắng hỏi.
Bác Hải nở nụ cười nghiền ngẫm, khẽ đưa tay sờ cằm, hãnh diện nói: "Cậu ấy không phải người phàm. Tôi đã tranh thủ hơn nửa giờ giúp cậu ấy rút lui, tin chắc rằng cậu ấy đã không còn ở Giang Bắc nữa”.
Lãnh Tu vẫn lo lắng nhíu mày: "Nhưng tôi lại nghĩ cậu Diệp tuyệt đối sẽ không rời khỏi Giang Bắc. Tôi biết rất rõ tính cách của cậu ấy”.
"Ha ha”.
Bác Hải cười nhạt, nhìn Lãnh Tu nói: "Lãnh Tu, tôi vẫn luôn nói rằng cậu quá đơn thuần, thực sự không phải tôi cố ý bắt lỗi cậu đâu”.
"Cậu Diệp quả thật là một người có năng lực, tính cách cao ngạo. Nhưng bây giờ đối mặt với vấn đề sinh tử, chỉ cần là con người đều sẽ lựa chọn...”
Reng reng...
Đúng lúc này, chuông điện thoại của bác Hải đột ngột vang lên.
"Cơ sở ngầm tôi đặt ở Giang Bắc gọi đến, đoán chừng đến tám phần cậu Diệp đã rời khỏi Giang Bắc rồi”.
Bác Hải tự tin trả lời điện thoại: "Cậu ấy đã rời khỏi Giang Bắc rồi chứ, ngồi máy bay hay là... Hả! Hả! Hả? Cái gì?"
Bác Hải chưa kịp nói hết nửa câu, mặt đã biến sắc, gầm gừ vào trong điện thoại: "Cậu nói cái gì, cậu có chắc là mình không nhầm lẫn chứ? Tôi...”
Phụt...
Bác Hải đột nhiên phun ra một ngụm máu, chỉ cảm thấy trước mắt đen mờ, ngã nhào về phía trước. Nếu không phải Lãnh Tu nhanh tay nhanh mắt đỡ được, chắc chắn bác Hải đã ngã chúi xuống đất.
"Hải Gia, đã xảy ra chuyện gì thế?"
Lãnh Tu lo lắng nói.
"Cậu ấy... cậu ấy... cậu ấy...”
Hai mắt bác Hải đờ đẫn, sắc mặt tái nhợt, khóe miệng co giật, mất một lúc lâu mới có thể nói ra lời: "Cậu ấy... tên nhóc đó... tên nhóc đó dẫn gái tới biên giới Giang Bắc... đánh bài!"
"Cái gì, đánh bài hả?"
Lãnh Tu nhất thời trừng lớn hai mắt!