Chưa kịp dứt lời, người đàn ông vạm vỡ bất ngờ bị một nắm đấm hất ngược ra xa mấy mét, rơi xuống đất cái ‘bịch’.
Sư Tử Hà Đông nhảy ra khỏi xe, nhìn chằm chằm vào người đàn ông vạm vỡ và nghiêm nghị nói: "Hãy lặp lại mệnh lệnh của tôi trước khi lên đường!"
"Sư Gia, tôi…"
"Tao muốn mày lặp lại!"
"Vâng vâng, trước khi lên đường, Sư Gia, ngài đã nói rằng trước khi đến Giang Bắc, nếu không có lệnh của ngài, xe dẫn đầu không được dừng lại vì bất cứ lý do gì ... Nhưng Sư Gia …"
"Nói tiếp đi!"
"Xe đầu chỉ được dừng nếu có lý do bất đắc dĩ, nếu không......... Nếu không, sẽ không có ân xá, nhưng Sư Gia, chuyện này....."
Rắc!
Đối phương chưa kịp nói xong, Sư Tử Hà Đông đột nhiên giẫm vào ngực đối phương, tiếng gãy xương vang lên, lồng ngực của người đàn ông này liền lõm xuống, trong nháy mắt đã tắt thở.
"Xem ra bao năm qua tao đã đối xử với chúng mày quá tốt rồi, đều không coi mệnh lệnh của tao ra gì, lôi đi!"
Sư Tử Hà Đông lập tức quay đầu nhìn bác Hải, trong mắt hiện lên vẻ hung dữ và khát máu, nghiêm nghị nói: "Tôi với ông trước giờ luôn nước sông không phạm nước giếng, người khác đều sợ ông, nhưng Sư Tử Hà Đông tôi, chưa bao giờ coi ông ra gì!"
"Tôi nghĩ dù sao ông cũng là Vua Đông Hải, tôi sẽ cho ông một cơ hội, tốt hơn là cho tôi lý do cản đường cho hay vào, nếu không đừng trách tôi trở mặt!"
Lúc này, bởi vì cái chết của Tiểu Mai và Tiểu Chí, Sư Tử Hà Đông đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, cho dù đối phương có là Vua Đông Hải, ông ta cũng không hề kiêng kỵ.
Bác Hải không hề tức giận, mỉm cười, chắp tay với Sư Tử Hà Đông: "Sư Gia, ông là anh hùng tái thế, ông đi qua chỗ này còn là vinh hạnh cho tôi ấy chứ, sao lại có thể cản đường được chứ?"
"Vậy ý ông là gì?"
Mặc dù Sư Tử Hà Đông vẫn cau mày, nhưng giọng điệu của ông ta rõ ràng đã bình tĩnh hơn trước rất nhiều.
"Tôi đến đây để cảm ơn ông, Sư Gia".
"Cảm ơn tôi?"
"Vâng, đại ân đại đức!"
Sắc mặt bác Hải đột nhiên sa sầm xuống, nhìn Sư Tử Hà Đông rồi chân thành nói: "Diệp Vĩnh Khang kia, có một mối hận không thể phủ nhận với tôi".
"Ông cũng biết là tôi nhờ mật trăn mào gà mới có thể từ đáy cùng ngoi lên được vị trí này lần nữa".
"Nhưng mà chuyện người đời không biết là tôi suýt nữa đã chết vì tên trộm Diệp Vĩnh Khang này!"
"Tôi tin tưởng cậu ta đến nỗi tôi đã kể cho cậu ta nghe về chuyện con trăn mào gà. Kết quả là, tên trộm đó đã nổi lòng tham, nửa đường truy sát thủ hạ của tôi, cướp đi con trăn!"
"Nếu không có những đàn em đầy nghĩa khí của tôi liều mạng cướp lại, thì giờ đây có khi đến mẩu xương của tôi còn chả còn nữa là!"
"Mặc dù cuối cùng con trăn cũng đã được mang về, nhưng những đàn em của tôi đều chết thảm trong tay Diệp Vĩnh Khang!"
"Tôi hận không thể băm vằm Diệp Vĩnh Khang ra làm trăm mảnh, ăn thịt hắn, lột da hắn!"
"Bây giờ Sư Gia thay trời hành đạo, muốn đi giết Diệp Vĩnh Khang đó. Tôi... Tôi nhất định sẽ ghi nhớ lòng tốt lớn lao này. Từ nay về sau, Sư Gia sẽ là đại ân nhân của tôi!"