"Này, này này, cậu Diệp!"
Bác Hải đã gọi lại vài lần, nhưng chỉ có âm báo bận.
"Đệch!"
Bác Hải đá vào bàn bên cạnh, đã lâu rồi lão ta chưa tức giận đến vậy.
Có thể đó không phải là tức giận, mà chỉ là nóng ruột mà thôi.
"Diệp Vĩnh Khang ơi là Diệp Vĩnh Khang, cậu có bị ấm đầu không vậy, mẹ nó, sắp chết đến nơi rồi mà còn ở đó chơi bài được!"
"Được, được rồi, cứ coi như kiếp trước tôi nợ cậu vậy, giúp cậu lần cuối. Có nắm bắt được cơ hội này hay không, đó là chuyện của cậu!"
Bác Hải thở dài một cách cay đắng.
Quầy thu phí ở lối ra thành phố Đông Hải.
Đoàn xe của Sư Tử Hà Đông đi suốt một quãng đường, hùng dũng hướng về phía bên này.
Chịu trách nhiệm mở đường là một chiếc Land Rover màu đen đã được cải tiến.
Từ xa, có thể thấy một vài chiếc bàn phủ vải đỏ chắn ngang cửa trạm thu phí, trên con đường kéo dài hàng chục mét trước ngã tư cũng trải một tấm thảm đỏ lớn.
"Pháo Gia, có người cản đường, phải làm sao đây?"
Người phụ trách lái xe nói.
Ngồi bên cạnh là một người đàn ông vạm vỡ, vẻ mặt dữ tợn, tức giận nói: "Còn cần hỏi, ai cản đường người đó chết, cứ phóng xe qua đó đi!"
"Vâng!"
Ngay khi tài xế chuẩn bị nhấn ga, người đàn ông dữ tợn bất ngờ giơ tay nói: "Từ đã!"
Trước mặt, ngoài mấy cái bàn phủ vải đỏ, bên cạnh có treo một lá cờ, trên đó có ghi dòng chữ “Vua Đông Hải”.
Dù ngông cuồng thế nào, nhưng với thân phận này, ba chữ Vua Đông Hải này vẫn có tác dụng, ít nhất không ai dám tùy tiện chọc vào bọn họ.
"Hải Gia, chúng tôi có chuyện tới Giang Bắc, xin tránh đường".
Người đàn ông vạm vỡ thò đầu ra khỏi cửa sổ xe và nói với bác Hải, nghe thì có vẻ khách sáo nhưng lại giống như ra lệnh.
Bác Hải không khó chịu vì sự bất lịch sự của đối phương, chắp tay cười nói: “Xin hãy giúp tôi truyền tin đến Sư Tử Hà Đông, nói tôi muốn gặp ông ấy, mất có vài phút thôi".
Thấy đối phương chần chừ, bác Hải vẫy nhẹ tay, lập tức có mấy người tiến đến vén tấm vải đỏ che mặt bàn lên.
Lập tức hào quang tỏa ra bốn phía, chiếc bàn thực sự được chất đống vàng bạc châu báu!
"Người anh em, làm phiền rồi".
Bác Hải thuận tay nắm trên bàn một nắm, đưa tới trước mặt tên vạm vỡ: "Một chút lòng thành, coi như quà ra mắt, xin đừng chê".
Người đàn ông nhìn những vàng bạc châu báu đầy trên tay bác Hải, không khỏi nuốt một ngụm nước bọt, chần chừ vài giây, vội vàng cất đống bàng bạc châu báu vào trong túi, sau đó lấy điện thoại ra, kính cẩn nói: "Báo cáo Sư Gia, Vua Đông Hải xin gặp ngài, nói có chuyện quan trọng cần bàn bạc".
Chỉ một lát sau, một chiếc Hummer dài đã lái từ phía sau ra phía trước.
Người đàn ông to lớn vạm vỡ vội vàng tiến lên giúp mở cửa xe, cung kính nói: "Sư Gia, Vua Đông Hải xin gặp ngài, ông ta còn chuẩn bị cho ngài…"
Bốp!