Để nói ra được những lời này, Lâm Hy đã phải cố gắng giấu đi sự khẩn trương cùng cảm xúc hỗn độn của mình.
Không phải vì Lâm Hy sốt ruột muốn được nhanh chóng trở về, mà vì cô đang lo sợ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào về quyết định đường đột đó của cô.
Có phải là bọn họ sẽ rất giận cô không?
Thấy mọi người im lặng, Lâm Hy lại càng khẩn trương hơn, giọng nói gấp gáp đến loạn: “Vậy nên, chúng ta cùng nhau bước ra thế giới bên ngoài có được không?”
Ánh mắt Lâm Hy không che giấu nổi sự bất an cùng mong chờ, chỉ một cử động nhỏ của bọn họ hiện tại cũng có thể khiến cho trái tim cô như muốn nhảy vọt lên tận cổ họng.
Bọn họ sẽ không vì thất vọng mà bỏ rơi cô đúng chứ? Làm ơn ai đó hãy nói cho cô biết đi… làm ơn.
“Nữ chủ.” Lời này Doãn Tử nói.
Lâm Hy cố nặn ra một nụ cười tự nhiên nhất có thể, mặc dù là cô đã sắp sửa khóc tới nơi.
“Ừm, chị nghe.” Không khó để phát hiện ra rằng trong giọng nói của cô có chút run rẩy.
Doãn Tử ngắm nhìn gương mặt của Lâm Hy thật lâu, sau đó cất giọng: “Nữ chủ, chị thật sự đã chắc chắn về quyết định rời đi của mình?”
“Ừm, chị chắc chắn rồi.” Rất lâu sau đó câu nói này mới được thốt lên.
Doãn Tử gật đầu, cô quay sang nhìn đám Minh Lễ. Bọn họ mỗi người một cảm xúc khác nhau nhưng tuyệt nhiên không ai mở miệng, cũng không ai có bất cứ biểu tình nào khiến Lâm Hy càng lúc càng nóng ruột hơn. Cô cảm thấy bọn họ đây là đang muốn ngược chết cô mà.
"Mọi người… " Lâm Hy cẩn thận thăm dò, giọng nói bấy giờ đã không thể nhỏ hơn được nữa: "Tôi biết quyết định của mình là rất ích kỷ, tôi cũng biết mọi người từ lâu đã ngấm ngầm chấp nhận nơi đây là thế giới riêng của mình, từ lâu đã không còn khát vọng muốn quay trở về cái thế giới ồn ào ngoài kia. Nhưng… "
Nói đến đây, Lâm Hy đưa mắt nhìn một lượt từng người từng người một, thanh âm nhẹ bẫng: “Tôi không yên tâm để mọi người ở đây, nói đúng hơn là… tôi đang sợ, sợ rằng một ngày nào đó tôi sẽ quên mất mọi người, và mọi người sẽ quên đi tôi.”
Cô bỗng bật cười thành tiếng: “Tôi đã nói rồi đúng không? Tôi thật sự xem mọi người là gia đình. Vậy nên, tôi không thể bỏ mặc gia đình của mình ở đây chịu khổ được. Cùng tôi trở về nhé.”
“…” Vài giây sau, Doãn Tử không thể nào kiềm chế được nữa, cô nhào tới ôm lấy Lâm Hy đầu tiên: “Nữ chủ, chị ngốc quá.”
Lâm Hy khẽ chớp đôi mắt đỏ ửng của mình, cô còn chưa kịp nhảy số được mọi chuyện thì những người còn lại đã nhanh chóng vây tới ôm chầm lấy cô: “Doãn Tử nói đúng, nữ chủ của chúng ta đúng là rất ngốc.” Viễn Minh vỗ vai Lâm Hy rồi ôn tồn nói.
Minh Lễ vô thức bật cười: “Đúng vậy, nếu không phải ngốc thì làm sao có thể không nhìn ra được là chúng ta đang lừa nữ chủ.”
Lâm Hy hơi sững người một lúc, sau đó cô tách ra khỏi vòng ôm của mọi người: “Chuyện này…”
Viễn Minh đi tới trước mặt cô, cùng đoàn người dõng dạc nói lớn: “Kể từ giây phút chúng tôi cung kính gọi cô một tiếng nữ chủ thì cả đời này đã nguyện sẽ cùng sống cùng chết vì cô. Nữ chủ của chúng tôi ở đâu, chúng tôi phải có trách nhiệm theo sát đến đó. Dù cho thịt nát xương tàn, quyết không từ nan.”
Lâm Hy không thể diễn tả được cảm xúc mãnh liệt trong lòng, chỉ có sự cảm kích là rõ nhất.
Ông trời tàn nhẫn với cô, nhưng lại cũng cho cô đãi ngộ tốt nhất. Rốt cuộc thì cô đã phải góp nhặt bao nhiêu may mắn mới có thể gặp được những con người vì cô mà tình nguyện sống chết như thế này?
Giọt nước mắt rơi xuống, Lâm Hy lẳng lặng lau đi rồi mỉm cười với họ: “Có mọi người ở đây, không lo ngày tháng sau này gian nan hiểm trở.”
Doãn Tử đã khôi phục lại bộ dáng tinh nghịch trước đó, cô cười cười: “Nãy giờ lừa chị thôi, ai biết được là nữ chủ nhà chúng ta lại khẩn trương đến vậy. Dọa chị sợ rồi, thất lễ… thất lễ quá.”
“Con bé này.” Cô vỗ mặt Doãn Tử rồi lắc đầu bất đắc dĩ.
“Ha ha! Con bé nói đúng mà, biểu cảm lúc nãy của nữ chủ thú thực rất đặc sắc. Ẩy, khắp trán nữ chủ vẫn còn đang vã mồ môi kia kìa.” Viễn Minh thành công xóa tan đi bầu không khí buồn tẻ, mang đến cho mọi người sự rôm rả náo nhiệt vốn có.
“Nào, ngồi xuống chén nốt con cá đi chứ.” Minh Lễ vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống tiếp tục dùng bữa.
Lâm Hy thở ra một hơi nhẹ nhõm, cô nhẹ nhàng lau đi những giọt mồ hôi, xem như đã ổn thỏa…
Mọi người đang trò chuyện vui vẻ, bỗng một giọng nói vừa đủ cất lên: “Vị nữ chủ đây không biết là… có sẵn sàng thu nhận người anh này hay không đây?”
Bấy giờ Lâm Hy mới để ý đến sự hiện diện của A Phong, không biết là anh đã ở đây từ lúc nào?
Lâm Hy nhìn anh rồi lại vô thức nhìn sang mọi người, cô bất tri bất giác ý thức được gì đó.
“A Phong…” Lời cô nói có chút nghẹn ngào.
“Hửm?” A Phong mỉm cười nhìn cô.
“Cảm ơn anh.” Ngay lúc này, Lâm Hy chỉ có thể nói được nhiêu đó. Bao sự cảm kích thôi thì cứ hãy giữ mãi trong lòng.
…
Nửa năm nay, Hứa Chí Hâm ngoài những lúc chạy tới giành phiếu giảm giá của siêu thị ra thì cậu chỉ luôn ở nhà. Bởi cậu vẫn còn nhớ như in lời dặn của người chị mà cậu tôn kính, đó là tuyệt đối không được rời khỏi thành phố dù chỉ một lần.
Sau cái lần bị bắt cóc đó, cậu đã làm liên lụy đến Lâm Hy, cho nên nửa năm nay cậu vẫn luôn nghe lời mà ở yên một chỗ. Kể cả khi không thấy người chị yêu dấu của mình về thì Hứa Chí Hâm vẫn ngoan ngoãn ở lại đây chờ đợi. Bởi có lẽ chị ấy chưa thể về chứ không hẳn là sẽ không bao giờ trở về nữa.
Nhưng lần này thì khác…
Mới hôm qua thôi, thuộc hạ của cái tên đáng ghét kia bất ngờ tới báo tin rằng chị gái của cậu sẽ không bao giờ quay trở về được nữa, còn nói cái gì mà cậu từ nay được tự do.
Tự do cái rắm ý!
Bình thường không phải là cậu vẫn luôn tự do đó sao, chủ nhận của bọn họ khác người thì đã đành, đến cả thuộc hạ cũng ăn nói hành động chả giống ai.
Người đàn ông kia trước đây vẫn hay tới lui lúc mà chị cậu còn nán lại, cho nên cậu nhớ rất rõ mặt mũi của người này. Anh ta là Hàn Tứ.
Anh ta chỉ tới nói mấy câu như thế rồi lái xe rời đi, khiến Hứa Chí Hâm cảm giác bực bội từ hôm qua đến giờ.
Hứa Chí Hâm đang thái thịt trong bộ dạng mất tập trung thì bị cắt trúng tay, máu len qua kẽ tay nhỏ giọt xuống. Cậu dường như không có ý định sẽ xử lý vết thương mà chỉ vô định nhìn xuống vệt máu đang loang lổ trên tay mình.
Hứa Chí Hâm bất chợt dùng đầu ngón tay ấn mạnh xuống vết cắt, ngay lúc này đây, chỉ có cơn đau mới có thể giúp cho đầu óc của cậu được thanh tỉnh.
Nếu nói như vậy, thời gian qua chị ấy không tới thăm cậu chắc hẳn là vì đã gặp phải chuyện gì đó rồi.
Nghĩ đến đây, Hứa Chí Hâm không màng đến những mối nguy trước đây mình đã từng gặp nữa, cậu chỉ biết rằng cậu cần phải đi tìm Lâm Hy, cậu cần phải đi tìm người chị tôn quý của mình.
Quả nhiên, tính toán của Lâm Hy rất chính xác. Hứa Chí Hâm chỉ vừa mới bước chân ra khỏi khu căn hộ thì đã bị đám người tây trang đen vây lại đánh ngất.
Bọn chúng đều là người của Ngu Kim Cương.
Suốt thời gian qua, bà ta chưa một ngày nào là từ bỏ ý định muốn trừ khử đứa con thừa kế gia sản này. Chỉ là, Hứa Chí Hâm được người của Hứa Dĩnh Hàn bảo vệ rất tốt, vậy nên bà ta tới tận bây giờ vẫn chưa có cơ hội ra tay.
Cho đến hôm qua, đám người theo dõi báo lại cho bà ta rằng trước và sau khu căn hộ không còn thấy ai ở đó yểm trợ cho Hứa Chí Hâm nữa, Ngu Kim Cương lúc này mới mở cờ trong bụng. Nhưng bà ta không vội, bởi bà ta sợ đây vốn chỉ là một cái bẫy…
Nhưng không ngờ rằng, hôm nay Hứa Chí Hâm lại tự mình sa vào lưới. Quả là ông trời cũng đang muốn giúp bà ta.
…
18 giờ tối.
Ở tại dinh thự của ông lớn lúc này đây, từng dãy Land Cruiser đen nối đuôi đỗ một hàng dài trước cổng dinh thự. Bên trong đại sảnh đều là những gương mặt tiếng tăm lẫy lừng, từ các thế lực đen cho tới các ông lớn bà lớn, cùng những cậu ấm cô chiêu nhà trâm anh thế phiệt… toàn bộ đều có mặt đầy đủ.
Tới giờ tổ chức bữa tiệc, mọi người ai nấy đều đã yên vị ở trên ghế ngồi, chỉ chờ nhân vật chính của bữa tiệc xuất đầu lộ diện.
Vài phút sau, ông lớn tiến vào đại sảnh. Mọi người ở bữa tiệc lúc này cũng cung kính mà cúi đầu chào hỏi ông.
Ông lớn chống gậy đi lên bục cao nhất, sau đó cất giọng điềm đạm: “Cảm ơn tất cả mọi người tối nay đã dành thời gian vàng bạc để đến đây, nếu như có gì sơ xuất, kính mong các vị thông cảm.”
“…” Ông ta vẫn là bộ dáng đó, cường quyền chuyên chế nhưng lại thao túng suy nghĩ của mọi người rằng ông là một người ăn ở phúc đức.
Thế nhưng… ác quỷ thì mãi là ác quỷ. Dù vỏ bọc bên ngoài có hoàn hảo đến đâu thì nội tâm mục nát cũng sẽ có ngày thối rữa.
“Bữa tiệc ngày hôm nay, chính là muốn chính thức tuyên bố với mọi người, con trai tôi Hứa Dĩnh Hàn sẽ đính hôn cùng với tiểu thư nhà họ Thẩm… Thẩm Dung Yên.” Ông lớn nói với một vẻ uy nghiêm dõng dạc.
Mọi người rôm rả xì xào, bởi hai người này trước nay vẫn luôn kín tiếng, bọn họ chỉ mới nghe danh chứ chưa được tận mắt nhìn thấy bao giờ, cho nên là ai nấy đều đang rất cao hứng, nhất là những vị tiểu thư hào môn trẻ tuổi cũng đang thầm tán thưởng trong lòng, chờ ngày sớm được gặp hắn.
Bỗng ông lớn hướng mắt lên phía cầu thang, mọi người cũng theo tầm mắt của ông mà hướng tới đó.
Hai thân hình một nam một nữ đang chầm chậm bước xuống, chàng trai một thân comple màu đen được may cắt một cách tỉ mỉ, dáng vóc cao lớn, khuôn mặt đẹp đến mị hoặc, khuôn mặt ấy cứ như được họa sĩ phác họa một cách điêu nghệ mà ra. Đi kèm với ngoại hình chính là một cặp mắt lạnh lùng sắc bén, khí thế áp bức đến dọa người.
Nhưng người con gái đang khoác tay hắn thì hoàn toàn đối lập. Dáng người quyến rũ, cộng thêm chiếc váy màu đỏ rượu ôm sát cơ thể khiến cho cô càng thêm mê người, khuôn mặt kiều diễm e thẹn, không có điểm nào là sát phạt như đàn ông kia.
Hai người cùng nhau bước xuống mời rượu các quan khách ở đó. So với Thẩm Dung Yên nhiệt tình tiếp đón thì Hứa Dĩnh Hàn trông có vẻ lười nhác hơn. Hắn không nói một lời nào, chỉ cụng ly cho có lệ.
Tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài, hắn tự nhiên lại phát hiện ra bản thân mình thế mà lại có một vị hôn thê, lại còn sắp sửa kết hôn.
Hắn vốn dĩ không tin tưởng chuyện này, bởi trong đầu hắn hiện tại không hề có đoạn kí ức đó, nhưng phiền phức là… ông lớn cùng tất cả trợ thủ trong tổ chức đều nói chính hắn là người đã một hai kiên quyết muốn kết hôn với Thẩm Dung Yên.
Tại sao hắn lại không nhớ gì hết chứ?
Vả lại, lời ông lớn nói không chỉ nói xuông, mà còn có chứng cứ xác thực rõ ràng. Trong biệt thự khắp nơi đều là hình của Thẩm Dung Yên, kể cả phòng ngủ, nhà tắm, mọi ngóc ngách trong căn biệt thự đều có sự liên quan kết nối với cô ấy. truyện ngôn tình
Theo lời kể của bọn họ thì… hắn và Thẩm Dung Yên tình cảm sâu nặng. Chỉ là, sau cú va chạm ở biển lần đó đã khiến hắn mất đi toàn bộ kí ức trước đây, hắn chỉ còn nhớ mình là ai và có thân phận gì, còn lại hắn không nhớ gì nữa, ngay cả cái người tên Thẩm Dung Yên mà mọi người nói là hắn hết mực yêu thương, hắn cũng không có ấn tượng gì nữa.
“Chúc mừng hai người.”
“Chúc mừng.”
“…” Những lời chúc phúc nhiều không kể xiết, nhưng chỉ duy nhất một mình Thẩm Dung Yên là đáp lời cảm ơn bọn họ, còn Hứa Dĩnh Hàn hắn vẫn như là một pho tượng lạnh ngắt, chỉ đứng yên một chỗ cũng có thể khiến cho đám người đối diện phải lạnh hết sống lưng.
Nhận được ánh mắt ra hiệu của ông lớn, Thẩm Dung Yên chủ động nép sát vào người Hứa Dĩnh Hàn, cất giọng kiều mị: “Em biết là anh không thích ồn ào, nhưng mà bữa tiệc cũng sắp kết thúc rồi, ít nhiều gì anh cũng nên nói gì đó với bọn họ.”
Hứa Dĩnh Hàn ghét bỏ trước hành động đó, hắn thậm chí còn không cho cô một chút mặt mũi, dứt khoát gạt đi cánh tay của cô trước mặt mọi người. Thoáng chốc, Thẩm Dung Yên cảm thấy xấu hổ, nụ cười cũng dần trở nên gượng gạo mất tự nhiên.
Ông lớn định đi tới chữa cháy thì bất ngờ lúc này, một tiếng “kít” đầy chói tai đã thành công thu hút được sự chú ý của đoàn người trong bữa tiệc.
Một chiếc Audi màu đen không dừng trước cổng dinh thự mà lại lên ga lao thẳng vào trong đại sảnh, hai bàn tiệc trống ở bên ngoài bị chiếc Audi xuyên qua tạo thành một đống đổ nát. Hiện trường thoáng chốc hỗn loạn, đâu đó còn nghe cả tiếng la hét vì quá sợ hãi.
Trấn an mọi người xong xuôi, ông lớn ra lệnh cho đám vệ sĩ bao vây chiếc xe lại. Nhìn những con người đang chĩa súng vào mình, bờ môi đỏ mọng của người trong xe khẽ nhếch lên.
“…” Qua vài giây im ắng thì lúc này, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng “cạch”, cửa xe ngay sau đó được mở ra.
Một người con gái mang đậm khí chất tao nhã của một tiểu thư hào môn bước ra. Đầu đội mũ lưới, được thiết kế tỉ mỉ với mạng che mặt đầy quyến rũ, bộ váy cúp ngực màu nhung đen kết hợp với đôi găng tay cùng màu càng làm cho người con gái ấy thêm nổi bật.
Ngay khi cô xuất hiện, hào quang nữ chính của Thẩm Dung Yên nhanh chóng chìm nghỉm. Mọi con mắt bấy giờ đều đổ dồn về phía cô, người con gái sở hữu dung mạo xinh đẹp động lòng người.
Ở nơi cô toát lên một vẻ ma mị câu hồn cùng sức hấp dẫn mãnh liệt mà chưa một nữ nhân nào trên đời này sở hữu được. Khí chất lại càng khiến cho người khác phải khuất phục tán thưởng.
Cô gái bước đi uyển chuyển tới trước mặt ông lớn, tuy không phải nhắm đến Thẩm Dung Yên nhưng không thể phủ nhận rằng cô ta thực sự đã bị dọa cho sợ.
Không chỉ Thẩm Dung Yên mà đến cả ông lớn cùng Tống Ngôn cũng cảm thấy kinh hãi.
Cô ta sao có thể?
Người con gái ấy mỉm cười đầy ma mị, điệu bộ rõ ràng là xinh đẹp nhưng lại khiến cho bọn họ sởn da gà, đến cả giọng nói trong trẻo cũng dọa người đến đáng sợ.
“Đã lâu không gặp… ông lớn.”