Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 77: Quyết định





Suốt cả một đêm, Lâm Hy trằn trọc mãi không ngủ được, trong đầu cô hiện tại cứ không ngừng tua đi tua lại những lời mà Tống Dương nói ngày hôm nay, bất giác lại cảm thấy không đúng.

Lâm Hy ngay lập tức ngồi bật dậy, như nhớ ra được gì đó, cô lục lọi khắp mọi ngóc ngách trong căn lều đơn sơ của mình. Nhưng rồi cô tìm mãi, tìm mãi mà vẫn không thể thấy được thứ cô muốn.

Lúc này thì Lâm Hy đã bắt đầu vò đầu bứt tóc, cô cố gắng nhớ lại chính mình khi đó đã cất nó ở đâu. Được một lúc, mắt Lâm Hy sáng lên, cô ngay tức khắc dời tầm mắt đến trị trí trên bức họa chữ Hán ở đầu giường.

Đúng vậy, là ở đó…

Lâm Hy dỡ bức họa đó xuống, từ đằng sau bức họa rớt xuống một vật phát sáng đến chói mắt. Lâm Hy trực tiếp nhặt lên, ngay sau đó cô rời khỏi lều rồi một mình tiến sâu vào trong khu rừng tối đen trước mặt.

Phải mất gần mười phút để Lâm Hy có thể lội qua một con sông lớn, đi thêm một đoạn nữa là tới địa phận của A Phong, từ đằng xa cô có thể mơ hồ thấy được ánh đèn dầu mờ ảo lúc tỏ lúc mờ đang phất phơ bởi những làn gió nhẹ.

A Phong vừa rồi chỉ mới chợp mắt được một lúc thì bất chợt tỉnh dậy, tỉnh rồi thì lại không thể nào vô giấc được nữa nên anh bèn cầm lấy khăn rồi chuẩn bị đi tắm, thoải mái một chút biết đâu sẽ dễ ngủ hơn.

Vừa mới mở nước lên chưa kịp tắm thì đã bị tiếng loạt soạt ngoài kia làm cho động tác chuẩn tắm rửa chợt khựng lại. A Phong theo phản xạ nhanh chóng tắt vòi nước, anh mặc hờ bộ quần áo lên người sau đó cảnh giác bước ra, trên tay từ lúc nào đã cầm sẵn khúc củi dài thòng.

Từ bên hông của căn lều, A Phong thấy rõ cái bóng của một người đang đứng ở đó, có vẻ như đang ngó nghiêng vào trong căn lều của anh. Loáng thoáng anh còn có thể nhìn thấy hung khí trên tay kẻ đó.

Là kẻ nào? Chán sống rồi sao?

Đi cùng với suy nghĩ chính là hành động, tay cầm khúc củi của A Phong trực tiếp nâng cao, anh lao thẳng ra bên ngoài, nhưng giây sau đó đã trợn trừng mắt…

"A Phong… " Lâm Hy sợ hãi hét lớn.

Theo phản xạ, A Phong khẩn trương chuyển hướng sang một bên khác, nhưng bởi khúc củi khá nặng, lại còn chuyển hướng đột ngột khiến A Phong rất nhanh đã bị mất thăng bằng, khúc củi ngay sau đó rớt “bụp” xuống chân anh.

“Ây! A Phong, anh có làm sao không?” Lâm Hy sốt ruột chạy tới nâng khúc củi ném sang một bên, sau đó dìu anh vào trong lều.

Sau khi ngồi yên vị trên ghế, A Phong liếc mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới của người con gái trước mặt, ngay tức khắc nhíu mày.

Cả thân mình cô ướt sũng.

“Không biết bây giờ là mấy giờ à?” A Phong lạnh giọng chất vấn cô.

Lâm Hy sớm đã quen với một A Phong lạnh lùng không mấy thân thiện này rồi, nên khi nghe anh nói những lời như thế thì cô cũng chẳng để bụng.

“Em biết.” Cô nhàn nhã trả lời anh.

Nghe đến đây thì hàng lông mày của A Phong càng nhíu chặt hơn, giọng nói cũng lạnh đi vài phần: “Biết sao còn đến?”

Lâm Hy ngồi xuống, rất tự nhiên mà rót một tách trà đưa lên miệng: “Em có chuyện muốn nhờ Phong Ca giúp đỡ.”

A Phong nhìn cô, khuôn mặt không một chút biểu cảm: “Nói nghe thử xem.”

Lâm Hy mỉm cười đặt tách trà xuống, lấy từ trong túi ra một tấm lệnh bài bằng ngọc phát sáng, mặt sau khung lệnh được dát vàng, hoa văn chữ trên đó toàn bộ đều được đính bằng đá Ruby đỏ cùng 21 viên kim cương, áng chừng giá trị của nó không hề nhỏ.

A Phong nhìn xong thì cũng nhạy bén đoán ra được ý đồ của cô, không cần cô phải mở miệng, anh trực tiếp cho cô câu trả lời: “Khúc Hồng Lệnh, em từ đâu mà có được nó?”

Không chỉ riêng A Phong mà đến cả Lâm Hy hiện tại cũng hết sức ngỡ ngàng.

Có được câu trả lời, xem như cũng đã thỏa mãn được lòng cô. Lâm Hy thở ra một hơi như trút được gánh nặng, khóe môi vô thức mỉm cười.

Cô ngước mắt nhìn A Phong, anh chưa bao giờ thấy Lâm Hy vui đến như vậy: “Thế nào hả? Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh.”

Lâm Hy bỗng dưng nổi ý tốt, đã rót trà lại còn dâng đến tận miệng cho anh: “Nào nào, uống miếng nước đi, nói chuyện nhiều như vậy chắc là khô cổ rồi có đúng không? Nào…”

Hàng mày A Phong nhăn nhúm lại, nhìn tách trà đã đặt ngay trước cửa miệng mà anh không khỏi chướng mắt. Bình thường con bé này đâu có nhiệt tình như vậy.

Lâm Hy đã mỏi lừ cánh tay mà A Phong vẫn ngồi im bất động nhìn cô với một con mắt khó hiểu, cô “chậc” một tiếng rồi trực tiếp đặt ly trà lên tay anh, oán giận nói: “Anh khó chiều thật đấy, mỏi chết em rồi.”

Lâm Hy nói xong thì xoa xoa bóp bóp lên vùng cổ tay hơi nhức nhẹ của mình.

“Em ăn trúng thứ gì rồi có phải không, sao tự nhiên tốt một cách bất thường thế hả?” A Phong híp mắt làm ra vẻ nghi ngờ rồi tự nhiên với tay mình tới đặt lên trán cô, sau đó kết luận: “Cũng đâu có nóng…”

Lâm Hy tức muốn điên nhưng vẫn may là còn một chuyện vui lấn át đi hết thảy cơn điên của cô xuống.

“Phong Ca.”

Thấy Lâm Hy nghiêm túc, A Phong cũng chẳng trêu cô nữa, anh để mọi thứ chìm vào im lặng, cho cô một không gian riêng để giải tỏa cõi lòng.

Lâm Hy nhìn xuống tấm lệnh bài đang được đặt ngay ngắn ở bàn, khóe môi bất giác cong lên: “Anh biết không? Em vừa mới phát hiện ra được một chuyện, mặc dù em không biết rằng mọi thứ có thật sự đi theo đúng hướng mà em mong muốn hay không, nhưng em vẫn cảm thấy rất vui…”

Nói đến đây thì trước mắt cô đã là một mảng sương mờ. Lâm Hy kiểm soát cảm xúc của mình rất tốt, thế nên dù hốc mắt có đỏ hoe thì cô cũng tuyệt đối không cho phép giọt nào được rơi xuống.

A Phong thấy cô như vậy thì không đành lòng, anh cởi bỏ hoàn toàn bộ mặt lạnh lùng trước đó, giọng nói cũng dịu đi đôi chút: “Em định cả đêm nay bắt anh phải thức để ngồi nghe em kể chuyện buồn à?”

“Em là đang muốn cảm ơn anh.” Lâm Hy hờn tủi trả lời.

"Hử!? A Phong có phần không hiểu những gì cô nói: “Vì chuyện gì cơ?”

“Thì… nhờ có anh mà tâm trạng như vừa bị đày xuống mười tám tầng địa ngục của em mới được trôi nổi lên thiên đàng. Vậy nên…”

Nói đoạn, Lâm Hy bất ngờ chắp tay như muốn đa tạ: “Từ nay trở về sau, Lâm Hy em nguyện làm trâu làm ngựa cho Phong Ca.”

“Khụ khụ!”

“Ối… anh có làm sao không?”

A Phong đang uống ngụm trà thì vừa vặn nghe được những lời mà cô nói, quả nhiên bị dọa cho sặc.

Lâm Hy nhìn thấy một màn này thì nhịn không được mà bật cười không hề khách sao, cười thì cười nhưng rồi vẫn vói tay đến rút giấy đưa cho anh.

Mặt A Phong thoáng chốc đen lại, ánh mắt sát khí đó lia đến chỗ cô chẳng khác nào như đang cảnh cáo.

Lâm Hy lập tức ngậm chặt miệng, cô vẫn là không dám chọc giận đến vị vua chúa không mấy thân thiện này. Cô vẫn còn muốn sống lắm.

Một người lạnh lùng như A Phong, đến cuối cùng cũng bị biểu cảm dở khóc dở cười trên khuôn mặt của Lâm Hy làm cho bật cười.

“Thôi được, muốn làm gì tùy em.”

“Khà khà…” Lâm Hy lại uống thêm một ngụm trà nữa.

A Phong bất ngờ đứng dậy: “Để anh đưa em về, nơi này không hẳn là phải lội sông thì mới có thể tới được chỗ của mọi người đâu, vẫn còn một con đường nữa.”

Lâm Hy cũng không cản, để mặc cho anh đưa mình về. Ban nãy là vì quá nóng lòng muốn tìm hiểu một số chuyện nên Lâm Hy nhất thời quên đi nỗi sợ của mình, còn bây giờ thì khác, nghĩ tới cảnh phải một mình lội qua một con sông lớn như thế, nói không chừng cô sẽ sợ đến mức nổi lềnh bềnh trên sông.

Cả chặng đường, hai người chỉ im lặng bước đi, không ai nói với ai một lời. Cho đến khi đã về tới trước căn lều của mình, Lâm Hy mới quay người tạm biệt anh.

Vừa bước được hai bước.

“Lâm Hy…”

“Hả?” Cô khẩn trương quay lại.

“Nghe đám Minh Lễ nói, hôm nay có người ở bên ngoài tới đây tìm em?” A Phong cẩn thận dò hỏi.

Lâm Hy cũng không giấu, cô nhanh chóng trả lời anh: “Ừm, là một người quen cũ, anh ta có ý muốn đưa em rời khỏi đây.”

A Phong trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Nói như vậy thì… em đã có quyết định rồi?”

“Đúng vậy, sau khi tới gặp anh thì em đã quyết định rồi.” Lâm Hy trả lời rất nhanh, thậm chí là không cần suy nghĩ.

A Phong ngay sau đó cũng chỉ gật đầu, ra hiệu cho cô vào trong.

Sau cùng, A Phong vẫn không cam tâm mà quay lại gọi cô một lần nữa: “Nhóc con.”

Lâm Hy nãy giờ vẫn luôn đứng nhìn anh, nghe thấy anh gọi cô liền trả lời: “Lại có chuyện gì sao?”

“Dù cho quyết định của em là gì, anh và mọi người vẫn sẽ luôn ủng hộ em.” Anh chỉ nói vỏn vẹn một câu, sau đó trực tiếp quay đi không đợi cô mở lời.

Lâm Hy đứng chết chân ở đó nhìn theo bóng lưng anh, cho tới khi nó khuất dần. Lúc này cô mới dần ổn định lại.

Anh và mọi người…

Cô cuối cùng cũng ý thức được một việc, nếu như cô chỉ vì bản thân đang nóng lòng muốn được trở về với người đàn ông sát phạt đó, vậy thì bọn họ phải làm thế nào đây.



Sáng hôm sau, mọi người còn chưa thức dậy thì Lâm Hy đã cho Tống Dương nhận được câu trả lời như anh mong muốn.

Chỉ là, còn bọn họ.

Lâm Hy đi tới chỗ của mọi người đang tụ tập, từng người cười nói quây quần bên mâm cơm, khiến cô càng cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ.

“A… nữ chủ à, mau lại đây ăn cơm đi. Hôm nay Viễn Minh bắt được nhiều cá lắm, toàn là cá tươi ngon thôi. Đây… để em gắp cho nữ chủ thử một miếng, đảm bảo không ngon không lấy tiền.” Doãn Tử hí hửng kéo tay Lâm Hy ngồi xuống chỗ bên cạnh, sau đó gắp một miếng cá nóng hổi đưa lên miệng cô.

Lâm Hy vui vẻ há miệng, đúng là mùi vị rất ngon.

“Thế nào hả? Tay nghề nướng cá của em rất tuyệt đúng không?” Doãn Tử chớp mắt chờ đợi.

“Này Này Này, Doãn Tử… em không thể cướp công như thế được, cá là do anh bắt, còn nướng cá là Minh Lễ làm, em thì giúp được cái gì mà một mình ôm hết công lao thế hả?”

Viễn Minh không hề nể nang mà trực tiếp vạch trần Doãn Tử.

Doãn Tử ngay tức khắc bị rơi vào thế bí, cái chứng cà lăm mà cô học được từ Lâm Hy cuối cùng cũng có thể lấy ra xài: “Thì… thì em cũng… cũng… có lật… lật cá chứ bộ…”

“Hứ! Em mới chỉ lật được hai vòng thì đã than mỏi tay không làm nữa. Này nhá, con cá lúc đó còn chưa chín nữa là.”

“Haha…”

“…” Doãn Tử không thể phản bác được, cô quay sang ăn vạ Lâm Hy.

“Nữ chủ à, chị thấy không? Bọn họ ăn hiếp em, huhu…”

Viễn Minh nhìn Lâm Hy rồi nhướng mày nhún vai một cái, anh liên tục làm mấy động tác bảo cô đừng tin lời Doãn Tử, sau cùng còn chỉ tay vào cô bé rồi tự gầm lên biến mình thành

cọp. Ý tứ rất rõ ràng, anh ta là đang muốn nói Doãn Tử dữ như cọp vậy thì ai mà ăn hiếp được cô.

Lâm Hy cười không được mà khóc cũng chẳng xong. Cô cùng mọi người ăn cơm, nói đủ thứ chuyện trên đời, cuối cùng thì cũng phải mở lời nói ra quyết định khó nói đó.

Cô đặt bát đũa xuống, cẩn thận sắp xếp lại mọi thứ trong đầu, sau đó thì mở miệng.

“Tôi có chuyện muốn nói với mọi người.”

Tất cả không hẹn mà cùng ngước lên nhìn cô, người thì mong chờ, người thì cẩn trọng…

“Chắc mọi người cũng đã biết, Tống Dương đến đây vì lý do gì rồi đúng chứ?” Chuyện gì đến cũng sẽ đến, mọi người đưa mắt nhìn nhau, giây sau liền trả lời: “Chúng tôi biết.”

Lâm Hy gật đầu, cô cố gắng kể lại một cách ngắn gọn nhất.

“…”

"Tôi đã từng kết hôn, từng mang thai. Nhưng trớ trêu thay, đứa con bé nhỏ của tôi còn chưa kịp chào đời thì đã bị kẻ xấu rắp tâm hãm hại. Tôi bị truy đuổi cả một ngày, trốn chui trốn nhủi, nhưng đến cuối cùng vẫn là không thể thoát.

“Lúc đó tôi chợt nhận ra bản thân mình thật nhỏ bé tầm thường, dù trốn đến đâu cũng không thể thoát được, bởi tôi đã lọt vào mắt tử thần của người đứng đầu một thế lực hùng hậu, ông ta muốn diệt trừ tôi.”

“Đã muốn diệt trừ tôi lại còn muốn tôi mất đi hết tất cả niềm tin hy vọng. Ông ấy đã nói gì nhỉ? Ông ấy đã nói, người đàn ông của tôi vẫn luôn lừa dối tôi, cuộc đời của tôi cũng là do một tay anh sắp xếp toàn bộ, dần dần biến tôi trở thành công cụ giúp anh trả thù. Và rồi ngay lúc tôi đau đớn nhất, một cước đánh ngất tôi, sau khi tỉnh lại thì tôi đã thấy bản thân mình bị đày đến cái nơi hẻo lánh này.”

“Chưa hết đâu…” Lâm Hy bỗng dưng bật cười, nhưng khóe mắt đã ướt nhẹm. Mọi người ở đó nghe xong cũng cảm thấy chua xót tột cùng.

“Tôi bị một đám người thô lỗ kéo xệch đi cả chặng đường, tấm lưng không chống đỡ nổi mà rướm máu. Lúc đó tôi đã thảm lắm rồi, trên người chằng chịt vết thương, đau đớn khôn xiết. Tôi đã nghĩ mình sắp xong rồi, nhưng thứ duy nhất thanh tỉnh tôi lúc đó chính là đứa con tội nghiệp của tôi.”

“Tôi theo bản năng bảo vệ bụng mình, nhưng chẳng may lại để bọn chúng phát hiện, oái oăm hơn là giữa bọn chúng có một điều cấm kị quái gở, đó là tuyệt đối không dung chứa phụ nữ mang thai sống trong địa phận mà bọn chúng thống trị cai quản. Thế là, tôi bị chúng đánh đến mức sảy thai. Đứa con tội nghiệp của tôi, cuối cùng tôi vẫn không thể bảo vệ chu toàn cho nó.”

Lâm Hy nói đến mức nghẹn ngào, Doãn Tử thương cô nhất, vậy nên cô ấy sớm đã nước mắt ròng rã, sụt sịt đến đau lòng: “Nữ chủ…”

Đám người Minh Lễ vẫn ngồi im không chút biểu hiện, nhưng không khó để nhìn ra được bọn họ cũng đang rất chua xót cho cô.

Ngay cả Tống Dương, anh đã đứng ở đó với thời gian khá dài, dài đến mức đủ để anh nghe hết toàn bộ những ấm ức mà người con gái anh yêu đã phải chịu.

Anh vẫn luôn nghĩ đứa con trong bụng của Lâm Hy là do ông lớn bắt cô phá bỏ, nhưng không ngờ…

Tống Dương như đứng không vững nữa, anh hối hận thật rồi, chính anh đã gián tiếp hại cô phải sống một cuộc đời đau khổ đến như vậy. Đến cuối cùng, mọi thứ đều là do anh gây nên.

“Tôi thật sự đã rất tuyệt vọng, cho tới khi gặp được mọi người.” Nói đến đây thì Lâm Hy đã cười rất tươi, nụ cười tỏa nắng như ánh mặt trời.

Mọi người thấy thế thì cũng cười theo cô.

Cô lại nói tiếp: “Lâm Hy tôi được mọi người ưu ái nâng lên làm nữ chủ, nhưng tôi sớm đã xem mọi người như gia đình.”

Doãn Tử rưng rưng nước mắt nhìn cô.

“…” Ngừng lại một chút, Lâm Hy cuối cùng cũng dứt khoát nói ra quyết định của mình.

“Có một chuyện mà tôi phải tự mình đích thân xác nhận, bởi nếu chẳng may những gì Tống Dương nói chỉ là giả, và người đó vẫn đang không ngừng tìm kiếm tôi, như vậy thì rất bất công cho anh ấy. Cho nên, tôi cần phải trở về.”