“Tôi nói, cô vậy mà lại sinh con cho cháu trai của kẻ thù.”
Hô hấp Lâm Hy dần trở nên hỗn loạn, nhịp tim cũng đập nhanh một cách bất thường, cô ngước lên nhìn biểu hiện nhàn nhã của người đàn ông trước mặt, vô thức bật cười: “Cả một ngày đuổi cùng giết tận, cuối cùng đây mới chính là mục đích thật sự của ông?”
Lâm Hy không chút kiêng dè, thản nhiên rút lấy tấm khăn trên túi comple của ông lớn, như chẳng quan tâm đến ánh mắt không hài lòng kia, cứ thế dùng nó lau sạch vết máu trên tay mình.
Một lần nữa đối mặt với ông, cô nhoẻn miệng cười: “Nhưng mà ông lớn này, muốn chia rẽ tôi và Dĩnh Hàn, ông không có khả năng đó.”
Người cô hận là Hứa Cảnh Gia, không phải Hứa Dĩnh Hàn, vậy cho nên ông lớn dùng cách này căn bản không thể đả kích được tâm lý của cô.
Một tia kinh ngạc lóe lên, nhưng rất nhanh đã bị thay thế bởi một nụ cười quỷ dị bất thường, giây sau ông từ tốn nói: “Xem ra cô vẫn chưa hiểu được tầm quan trọng của vấn đề rồi, thôi thì… để tôi nói rõ hơn cho cô hiểu.”
Ông ngồi bắt chéo chân, thong thả nói rành mạch từng chữ: “Hứa Cảnh Gia có một người anh trai tên là Hứa Hùng, chủ tịch tập đoàn KT cách đây hơn mười năm về trước. Năm đó ông cụ nhà Hứa gia trước khi mất đã giao lại toàn quyền thừa kế cho Hứa Hùng, dẫn tới việc lục đục nội bộ. Hứa Cảnh Gia không mấy hài lòng với bản di chúc nên đã lên kế hoạch trừ khử anh trai mình, với ý đồ dành lấy con dấu… Chuyện này, chắc hẳn cô đã từng nghe qua rồi có đúng không?”
Bàn tay Lâm Hy phút chốc run rẩy, nhưng ngoài mặt không để lộ cảm xúc gì. Cô biết, đây mới chỉ là mở đầu của câu chuyện: “Đúng là đã từng nghe qua.”
Ông lớn chậm rãi gật đầu, tiếp tục nói: “Năm xưa Hứa gia chìm trong biển lửa, mọi người vốn tưởng chính vụ hỏa hoạn đã tước đi mạng sống của gia đình ông, nhưng thực chất… Hứa Hùng đã bị hạ độc từ trước đó rồi, hỏa hoạn gì đó chỉ là ngụy tạo.”
“Hứa Hùng cùng vợ và một người con trai đều chết rất thảm, chết một cách oan khuất mà chẳng ai hay biết. Nhưng có một điều không ai ngờ tới là, đứa con trai đó của ông vẫn còn sống, sống rất tốt là đằng khác. Cậu ta được tổ chức thu nhận, trải qua nhiều năm huấn luyện còn khắc nghiệt tàn khốc hơn trợ thủ cô cậu bấy giờ rất nhiều. Sống từ một tên nhóc rụt rè nhút nhát lúc nào cũng sợ sệt, trở thành một người khát máu không còn lưu lại một chút tình người như bây giờ, chờ đợi từng ngày từng ngày chỉ để rửa được nỗi hận oan khuất…”
Hốc mắt Lâm Hy dần nóng lên khi nghe những lời mà ông lớn nói, cô có cảm giác toàn thân mình sắp sửa nổ tung, đôi mắt ngập nước như đang chực chờ rơi xuống.
Ông lớn như không muốn tha cho cô, tiếp tục khoét sâu vào nội tâm sâu kín: “Đứa con trai đó, chính là Hứa Dĩnh Hàn…”
“Không cần nói nữa.” Lâm Hy lập tức lùi lại, cô không dám đối mặt với sự thật mà mình vừa mới nghe thấy, chỉ sợ nếu còn nghe tiếp, trái tim cô sẽ không thể nào chịu đựng nổi.
Cô đang rất đau, không hiểu tại sao lại cảm thấy rất đau, đau đến mức không thở nổi. Cô cũng không ngốc đến mức không nhận ra được hàm ý trong đó.
“Cho nên, năm đó A Hàn thu nhận cô tất cả đều nằm trong kế hoạch trả thù của nó…”
“Đừng nói nữa! Tôi bảo ông đừng nói nữa ông có nghe thấy không hả?” Lâm Hy đã hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc của mình, cô không muốn tin, hai tay ngay tức khắc bịt chặt tai lại.
“Cô chỉ là một công cụ để A Hàn tùy ý điều khiển, biến cô trở thành một cỗ máy giúp nó trả thù…”
“Không!” Lâm Hy liên tục lắc đầu: “Ông lừa tôi, ông chắc chắn là đang lừa tôi.” Lâm Hy có cảm giác trái tim mình như vừa bị ai đó xé toạc, cô đau khổ đến mức gần như là gào thét lên.
Cô dần dần mất bình tĩnh: “Dĩnh Hàn sẽ không bao giờ làm vậy với tôi, ông đừng có mà xảo biện.”
Điệu bộ thong thả như không có chuyện gì xảy ra trong khi chính ông là người đã châm ngòi đốt lửa khiến Lâm Hy rất chướng mắt, cực kỳ chướng mắt.
“Cô bé, cô tự hỏi bản thân mình xem cô là đang thật sự không tin hay là đang cố tình không muốn tin. Cái gì mà Dĩnh Hàn sẽ không bao giờ làm vậy… năm đó A Hàn và cô xét cho cùng cũng chỉ là người qua đường không quen không biết. Cô bé, cô quên mất chuyện này sao?” Ông lớn đã thành công dập tắt tất cả hy vọng cuối cùng của cô.
Tại sao chứ? Tại sao cứ phải đợi cho tới lúc mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa thì ông mới cho cô biết sự thật? Nhiều năm như vậy, ông cứ thế giấu nhẹm đi không phải sẽ tốt hơn sao?
Cô chỉ còn lại nguồn ánh sáng duy nhất là Hứa Dĩnh Hàn, vậy mà ông trời cũng muốn lấy đi mất của cô. Rốt cuộc là tại sao?
Hốc mắt Lâm Hy đỏ lên rồi.
Trong một thoáng, cả bầu trời của cô như sụp đổ, niềm tin bị chính người mình yêu nhất đem ra làm trò tiêu khiển thật sự rất đau đớn.
Lâm Hy ngước con mắt đỏ bừng lên nhìn ông, sắc thái có phần lạnh đi rất nhiều: “Rốt cuộc thì ông muốn gì ở tôi?”
Ông lớn hơi nhướng mày, nhưng ánh mắt rõ ràng xuất hiện tia cười.
Lâm Hy cảm thấy thật khinh thường trước con người xảo quyệt trước mặt. Ông ta muốn gì, cô lại còn không biết hay sao.
“Cô chắc chưa?” Ông hỏi.
Lâm Hy im lặng thay cho câu trả lời, ông lớn cũng ngầm hiểu. Bỗng ông đứng dậy, mờ mờ ám ám nhìn một lượt về phía đám người sau đó quét mắt nhìn cô: “Cô bé, đã phạm phải điều cấm kị thì lĩnh phạt là điều không thể tránh khỏi…”
Cùng lúc đó, ông lại một lần nữa quét mắt về phía đám người sau lưng cô. Nhận thấy được ánh mắt của ông có chút khác thường, Lâm Hy cũng cảm nhận được mối nguy hiểm cận kề ngay phía đằng sau nhưng tất cả đã quá muộn. Một thanh gỗ bất ngờ giáng mạnh xuống đầu cô.
Còn chưa kịp đau đớn thì Lâm Hy đã ngất lịm.