Trợ Thủ Nhỏ Của Hàn Lão Đại

Chương 67: Sự thật nối tiếp sự thật




Âm thanh ngày một rõ ràng hơn nhưng Lâm Hy quan sát thì lại không hề thấy chiếc xe chiếu đèn. Cô thoáng chốc tái mét mặt, nhận thấy mối nguy hiểm đang cận kề, cô quay người chạy một mạch vào trong căn nhà hoang ban nãy, trốn ở sau một vách ngăn bằng gỗ đã hơi mục, mắt chú ý tới động tĩnh bên ngoài.

Nhưng điều làm cô thất kinh hơn chính là, chiếc xe quẹo thẳng vào trong căn nhà cô đang ẩn náu, bấy giờ lại bất ngờ bật đèn pha chiếu sáng cả một góc nhà. Không chỉ có đèn pha, bọn chúng bên ngoài còn cầm rất nhiều đèn pin, từng người từng người một bước vào.

Lâm Hy nép sát mình vào vách gỗ, tay đưa lên bụm chặt miệng để ngăn không cho bản thân vì sợ hãi quá mức mà hét thành tiếng.

Một tên ở đằng xa đã sớm nhìn thấy cái bóng lấp ló của cô xuất hiện mờ ảo trên bức tường khi gã khua chiếc đèn pin, nhưng gã vẫn vờ như không biết, ra hiệu cho đám người kia mau chóng rút lui.

Lâm Hy lúc này cũng nhận ra bọn chúng không hề đi sâu vào trong để tìm kiếm, có thể là chúng không phát hiện ra được gì bất thường.

Còn chưa thở phào được bao lâu, ở bên ngoài lúc này lại bất ngờ rọi thẳng chiếc đèn lên bức tường đối diện cô đang đứng. Lâm Hy cảm thấy không ổn, trực giác nhạy bén nhanh chóng nhận ra được hành động của bọn chúng có chút khác thường. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, cô từ từ quay đầu lại…

Từ phía sau, cái bóng của Lâm Hy in rõ mồn một trên mặt tường, cùng lúc đó là một tiếng gầm vang lên: “Mau ra đây!”

Tim Lâm Hy như muốn nhảy vọt ra ngoài, hai bàn tay cũng bắt đầu run rẩy không ngưng.

Phía sau là ngõ cụt, phía trước lại bị đám người bao vây. Giờ khắc này trong lòng cô dâng lên một nỗi sợ hãi đến cực điểm.

“Cô muốn tự mình ra hay để chúng tôi vào đó lôi cô ra.” Sau câu nói đó là gã nhanh chóng ra hiệu cho những tên khác cùng lúc tiến vào.

Lâm Hy không còn đường thoát, chỉ có thể liều mạng. Cô chậm rãi bước ra ngoài, đám người cũng theo bước chân của cô mà lùi lại.

Tầm mắt của Lâm Hy hướng tới chiếc xe đang đỗ bên ngoài, cô biết còn có người đang ngồi trong xe quan sát từng nhất cử nhất động của cô.

Lâm Hy rời tầm mắt, lạnh lùng quét qua đám người: “Gọi chủ nhân của các người ra đây!”

“Hừ! Muốn gặp chủ nhân của chúng tôi, cô không có tư cách đó.” Một tên cao to lực lưỡng đứng ra nói với cô bằng giọng mỉa mai.

Lâm Hy đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, phí lời với chúng chỉ càng thêm tốn thời gian, cô trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Các người muốn gì?”

“Chúng tôi muốn đứa con trong bụng của cô, các người… mau giữ cô ta lại.” Gã ta vừa ra lệnh, đám người ngay lập tức xông vào bao vây xung quanh Lâm Hy.

Lâm Hy lúc này cũng không hoảng loạn, mắt chỉ nhìn về hướng chiếc xe rồi nói rạch ròi từng chữ: “Muốn mạng của con tôi? Đợi tôi lấy mạng của các người trước rồi hẵng nói.”

Vừa nói xong, Lâm Hy lao nhanh về phía một tên ở gần nhất, nhanh gọn giật lấy kính trước con mắt ngỡ ngàng của gã ta sau đó cứ như vậy mà bẻ gãy. Cô dùng đầu nhọn cứa mạnh một đường ngang cổ của gã rồi lại liên tục đến gã tiếp theo.

Động tác của Lâm Hy rất nhanh, rất dứt khoát.

Một số người không hề đề phòng nên chỉ trong chốc lát đã gục dưới gọng kính trên tay cô.

Những tên khác cũng bắt đầu kiêng dè mà lùi lại.

Kĩ thuật khi xoay chuyển gọng kính của cô y hệt như đang điều khiển một con dao sắc nhọn. Cùng là người của tổ chức, đều được huấn luyện khắc nghiệt như nhau, nhưng thân thủ của bọn chúng so với Lâm Hy nói thật thì vẫn còn kém xa rất nhiều.

Ai bảo cô là “nữ trợ thủ đứng đầu tổ chức”, bọn chúng có phần kiêng nể cũng là lẽ đương nhiên.

Bất ngờ lúc này, phía xa xa có tiếng nói trầm ổn vọng lại: “Sát hại đồng môn, đây là điều mà tổ chức đã dạy cho cô sao?”

Lâm Hy bật cười, tiếng cười không một chút tư vị: “Ông lớn, ông nói mà không cảm thấy ngượng miệng sao? Chính ông cũng là người ra lệnh cho đồng môn đi sát hại đồng môn đấy thôi. Nói thế nào nhỉ? Như này người ta gọi là… gần mực thì đen, thầy đã đen thì làm sao mong trò có thể sáng, tôi nói có đúng không hả? Ông lớn…”

“Hừ, khẩu khí lớn lắm.” Ông lớn bình đạm ngồi xuống chiếc ghế mà Tam Vương Gia đã chuẩn bị, ông quan sát biểu hiện của Lâm Hy một lúc, sau đó hỏi: “Cô không cảm thấy tò mò vì sao ta lại biết cô đang ở đây sao?”

Mải ứng phó với đám người nên Lâm Hy cũng quên đi mất nghi vấn ban đầu của mình.

Đúng vậy, sao ông lớn biết cô ở đây?

Lâm Hy bắt đầu cảm thấy tầm mắt của ông lớn bấy giờ cứ luôn dán chặt vào cánh tay trái của mình, tận sâu trong ánh mắt còn có ý cười nhàn nhạt như là có thâm ý trong đó.

Cô như bị dẫn dắt, vô thức nhìn theo tầm mắt của ông.

Đâu có gì bất thường?

Lâm Hy lại liếc mắt sang, vừa vặn bắt gặp được nụ cười còn thâm sâu hơn ban nãy của ông lớn, cô một lần nữa đưa mắt nhìn xuống cánh tay mình.

Nhịp tim Lâm Hy đập ngày một nhanh, cô có một dự cảm chẳng lành: “Nói, rốt cuộc là ông đang có ý gì?”

Hai tiếng gõ của cây gậy chống nối tiếp vang lên, kèm theo đó là tiếng cười nhàn nhạt: “Cô vốn là người thông minh, nhưng tại sao hôm nay đầu óc lại phản ứng chậm chạp như vậy?”

Lâm Hy nhíu mày, hàng mi run rẩy nhìn xuống.

Như phát giác ra được gì đó, cô không do dự mà nắm chặt gọng kính, cứa sâu một đường lên cánh tay.

Vài giây sau, máu chảy từng giọt từng giọt nhỏ xuống, cô cắn răng cố nén lại sự đau đớn, không ngừng nắn đi nắn lại cánh tay của mình.

Đám người kia nhìn cô với ánh mắt đầy kinh ngạc, nhưng chỉ có ông lớn biết, cô đang định làm gì.

Nắn được một lúc, từ trong dòng máu Lâm Hy nhìn thấy được một con chip rất nhỏ đang chảy dọc theo cánh tay của mình rồi sau đó nhỏ xuống vùi lấp dưới đống phế liệu.

Cô kinh hãi ngước lên, nhìn người đàn ông rõ ràng là điềm đạm nhưng mà lại như ma như quỷ. Thì ra ngay từ khi cô bước chân vào tổ chức, cuộc đời cô đã định sẵn là sẽ phải chịu sự điều khiển sắp đặt của người khác, ngay cả sự tự do cũng bị ông lớn nắm chắc trong tay.

Bất ngờ ông lớn đứng dậy đi về phía cô, vừa đi ông vừa nói: “Tôi tiết lộ cho cô thêm một bí mật.” Cho tới khi ông tới càng gần, vừa đủ khoảng cách để người ngoài không nghe thấy được, chất giọng khàn đục vang nhẹ bên tai: “Cha của đứa bé… chính là cháu trai của kẻ thù không đội trời chung với cô.”

Trời đất xung quanh Lâm Hy như rung chuyển, cổ họng như bị ai đó bóp nghẹn không thể thốt lên lời.

Cô không đứng nổi nữa, lảo đảo lùi về sau:

“Ông vừa nói gì cơ?” Câu này phải rất khó khăn cô mới có thể nói được hoàn chỉnh.

“Tôi nói, cô vậy mà lại sinh con cho cháu trai của kẻ thù.”