Trở Thành Mẹ Ruột Của Bé Con Phản Diện Ba Tuổi

Chương 70: Ai dám động vào cô ấy




"Này, sao lại không cẩn thận như thế, đổ rượu vang đỏ lên trên người tôi rồi."

"Xin, xin lỗi….."

Lý Yến Vũ biết rõ đối phương là cố ý vướng chân mình vấp té, nhưng cũng biết tất cả mọi người nơi này đều không thể đắc tội, lập tức hết sức lo sợ từ trên mặt đất bò lên.

Cô ấy cúi thấp đầu, hai vai run run, không ngừng gập người nói xin lỗi: "Tôi nhất định sẽ rửa sạch giúp ngài……"

"Rửa sạch? Chiếc quần hơn năm chục ngàn đó…… Cô chắc chắn mình có thể rửa sạch sao?" Tề Thụy Hiên năm mươi vạn còn không chớp mắt chút nào, năm vạn đối với hắn mà nói chỉ là số lẻ của tiền tiêu vặt, hắn cố ý đe dọa, "Nếu rửa không sạch cô lấy gì bồi thường?"

"Xin, xin lỗi……" Bồi thường giá trên trời khiến Lý Yến Vũ sợ hãi, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.

"Nếu xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì?" Tề Thụy Hiên khoanh hai tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống niết chiếc cằm hơi nhọn của cô, khẽ cười bên tai cô nói, "Nếu không bồi thường nổi, thì liếm sạch rượu vang đi! Cô khiến tôi vui vẻ, tôi liền bỏ qua cho cô."

Cảm giác sỉ nhục quét tới trong tim Lý Yến Vũ, cô nhìn xung quanh xin giúp đỡ, nhưng tất cả mọi người trong quán bar đều vui cười nhìn bọn họ, không có bất kỳ kẻ nào ngăn cản hành vi độc ác của tên đàn ông mang mặt nạ hổ này, thậm chí ngay cả tổng giám đốc cũng đi lên, hết mực e sợ nhận lỗi với hắn, kêu một mình cô đi đổi một chiếc quần sạch sẽ với người đàn ông này, nhất định không thể khiến ông chủ tức giận.

Sao cô có thể không nghe ra ngụ ý của tổng giám đốc chứ……

Lập tức, sắc mặt Lý Yến Vũ trắng bệch, giọng nói mang theo run rẩy: "Không phải tôi cố ý ngã……" Sợ hãi thật sự bị kéo vào một gian phòng đơn lẻ, Lý Yến Vũ không cam lòng nói ra lời đấu tranh yếu ớt, "Là hắn vướng chân tôi vấp té…… Tôi không đi…… Tôi không đi……"

"Ơ, còn dám mạnh miệng à! Cô đang muốn nói tôi cố ý vướng chân khiến cô té sao? Ai nhìn thấy? Vì không muốn đền mà lại tiền nói ra lời nói dối vụng về như thế, quá tồi tệ rồi, hẳn là muốn trừng phạt nghiêm khắc hơn!"

Dưới cơn thịnh nộ, Tề Thụy Hiên xách Lý Yến Vũ lên như gà mổ thóc, ném lên trên sô pha, giữ chặt hai tay cô lại.

Lý Yến Vũ bị hắn đè chặt ở dưới thân, liều mạng giãy dụa chống cự, nhưng giãy dụa của cô ngược lại khơi dậy dục vọng chinh phục cùng tức giận càng lớn của Tề Thụy Hiên.

Cho rằng Tề thiếu hắn một đời anh hùng, chẳng lẽ còn không chinh phục được cái người phụ nữ không biết trời cao đất dày này sao?

Hôm nay hắn nhất định phải làm cô ta!

"Không, không được…… Tôi…… Hôm nay tôi tới ngày……" Lý Yến Vũ sợ hãi đến cực điểm kích động nói dối muốn tránh thoát một kiếp, hốc mắt đỏ bừng, nghẹn ngào khóc nói, "Ông chủ…… Tiền tôi nhất định sẽ nghĩ cách bồi thường cho ông…… Đừng……"

"Ha……" Tề Thụy Hiên cười lạnh.

"Tề tổng……" Lúc Tề Thụy Hiên hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, một giọng nói mềm mại từ phía sau lưng truyền đến, cắt đứt động tác của hắn.

Hắn cau mày, liền thấy Thẩm Tuyết trở về lại lần nữa. Hắn ngoài cười nhưng trong không cười: "Đây là cô muốn giúp cô ta ra mặt?"

"Tôi nhận tiền của Tề tổng sao có thể giúp người khác chứ."

Tiết Huệ Vũ cười làm lành nói: "Vì chút chuyện nhỏ này, không đáng để Tề tổng tức giận lớn như vậy. Trong khách sạn có phòng, hơn nữa nếu Tề tổng không yên lòng, tôi còn có thể giúp Tề tổng nhìn thử xem, có phải cô ta thật sự tới ngày đèn đỏ hay không."

"Tiền kia…… Tôi sẽ nghĩ cách bồi thường……" Thừa dịp hai người nói chuyện, Lý Yến Vũ trực tiếp bổ nhào quỳ trên mặt đất đầy miểng thủy tinh, cô cắn chặt răng, tay run run cầm lấy một miểng thủy tinh bỏ vào trong miệng, nói hàm hồ không rõ: "Xin…… xin lỗi, tôi, tôi liếm sạch……"

Miếng thủy tinh trong tay cùng miệng cô ấy cắt ra vết máu, Tiết Huệ Vũ lo lắng sợ cô ấy làm chuyện điên rồ, lập tức rút miếng thủy tinh trong tay cô ra.

"Không phải cô ta muốn liếm sạch sao, cứ để cô ta liếm." Giọng nói Tề Thụy Hiên lộ ra từng tia sung sướng, hành động hèn mọn như bụi bặm của đối phương hiển nhiên vô cùng thỏa mãn cảm giác ngược đãi của hắn.

"Đứa nhỏ này đã bị dọa hỏng rồi, Tề tổng anh đừng dọa cô ấy nữa, đến lúc đó đã xảy ra chuyện ngược lại làm hỏng hứng thú……"

Tiết Huệ Vũ quay đầu nhìn về phía nữ phục vụ đã lệ rơi đầy mặt.

"Cô biết ông chủ này là ai không?"

Tiết Huệ Vũ khẽ véo tay của cô ấy, ý bảo cô thả lỏng thoải mái, nhưng đối phương hiển nhiên đã cực sợ, một mực hoảng sợ tránh thoát khỏi tay cô.

"Ông chủ coi trọng cô là phúc của cô, theo ông chủ này, cô muốn cái gì thì có cái nấy…… Đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt."

Lời của Thẩm Tuyết khiến Tề Thụy Hiên rất vừa lòng.

Cô rót một ly rượu vang đưa cho cô gái nhỏ, tiếp tục nói với cô: "Mời rượu Tề tổng đi, để Tề tổng bớt giận."

Đàn ông đều có một loại tâm lý tự đại, chính là phụ nữ chủ động mời rượu mình, bọn họ sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn cùng sung sướng.

Hành động bị dọa sợ nghe lời đưa rượu qua của Lý Yến Vũ khiến lòng Tề Thụy Hiên ngứa ngáy, trong lúc nhất thời tức giận cũng tan hơn phân nửa, hắn nhận lấy rượu vang đối phương đưa tới, sảng khoái uống cạn.

"Quần của Tề tổng bẩn rồi, đưa Tề tổng trở về phòng thay quần bẩn trước đi."

"Tề tổng, ở đây nhiều người phức tạp, tuy rằng đeo mặt nạ nhưng nhiều cái không tiện, vẫn là đi vào phòng đi. Thuận tiện tắm rửa một cái, thay chiếc quần bẩn đi. Tôi dẫn cô ấy qua, nhất định sẽ khiến ngài nguôi giận."

Vừa rồi tức sùi bọt mép, hiện giờ nghĩ lại mình cũng không có đam mê để mọi người nhìn chăm chú, Tề Thụy Hiên mỉm cười khẽ gật đầu nói: "Đi."

Lý Yến Vũ tứ cố vô thân bị Tiết Huệ Vũ kéo lên, dù cho cô ấy ngàn lần không bằng lòng, cũng mặt mày trắng bệch theo sát bọn họ đi về phòng.

Vừa đến phòng, thấy Thẩm Tuyết tích cực như thế Tề Thụy Hiên vô cùng nghiền ngẫm.

Vừa rồi bởi vì Tiết Hoành Tuấn mới không giữ Thẩm Tuyết lại, hiện tại nhìn thấy Thẩm Tuyết cùng nhau vào phòng, Tề Thụy Hiên cảm thấy sức hấp dẫn của mình quá lớn cười liếm môi: "Không phải nói muốn trở về giúp ông đây làm việc sao? Sao nào…… Cũng muốn ở lại bầu bạn với ông đây à?"

Tuy nhiên lời trêu đùa của hắn còn chưa nói hết, bộ vị quan trọng đột nhiên truyền đến một trận đau nhức, hắn đau đến hai tay ôm lại, kêu rên quỳ trên mặt đất.

"Haizz, mùa xuân đã qua rồi, sao còn có chó đực động dục đến gào thét khắp nơi thế. Ồn ghê."

"Má mày!…… Thẩm! Tuyết! Mày điên rồi sao!" Tề Thụy Hiên đau đến co rút trên mặt đất, nói chuyện cũng bắt đầu cà lăm, hoàn toàn không ngờ tới tự cho là thành công lôi kéo người ta thế mà lại bị đánh lén sau lưng!

Mà Lý Yến Vũ sợ tới mức trừng lớn hai mắt.

"Không phải tôi điên, là các người điên rồi, không ngờ hôm nay gặp được nhiều chó đực động dục như vậy, thật là lãng phí thời gian quý báu của tôi. Không phải chỉ là một cái quần năm chục ngàn thôi sao? hắn thì trâu bò lắm cơ! Chỉ biết ở đây bắt nạt cô gái nhỏ, trên thực tế chính là thứ không học vấn không nghề nghiệp, một tên phú nhị đại phế vật vô tích sự……"

Tiết Huệ Vũ khinh thường nhất là loại người như Tề Thụy Hiên.

"Thẩm Tuyết, mày nhận của tao năm mươi vạn!"

Tề Thụy Hiên nghiến răng nghiến lợi, nhẫn nhịn cơn đau đớn kịch liệt chỗ bộ vị quan trọng, đứng dậy một lần nữa.

Dục hỏa công tâm trước đó, bây giờ đã biến thành cơn giận bừng bừng.

Hắn nhất định phải hung hăng chơi chết con đàn bà dám cưỡi lên trên đầu hắn này.

"Mày cảm thấy mày làm thế này với tao, hôm nay còn có thể rời khỏi đây sao?"

Hắn nghiến răng nghiến lợi ép gần đến Thẩm Tuyết, nhưng cơ thể sau khi đi được hai bước liền lung lay trái phải không cách nào khống chế.

"Năm mươi vạn đó, thật ra là tài khoản của một người phụ trách mà tôi vẫn luôn quyên tiền, cảm ơn Tề tổng vì ước mơ của người bạn nhỏ bần cùng mà cống hiến tình yêu."

Tài khoản quyên tiền kia, Tiết Huệ Vũ là ban đầu biết được một nữ học sinh bởi vì nghèo khó mà không thể không từ bỏ múa ba lê. Sau này quyên rồi lại quyên, trừ quyên cho những đứa trẻ học múa, còn quyên cho những học sinh đấu tranh vì ước mơ, mãi đến sau khi mang thai vẫn luôn quyên tiền, cho nên ký ức hãy còn mới mẻ, có thể đọc thuộc làu làu số tài khoản cùng tên tài khoản.

"Nhìn Tề tổng đi một đoạn ngắn như thế mà bước chân lâng lâng mặt mày tái xanh, cho nên có phải cảm thấy đầu có chút choáng váng hay không? Cả người mềm nhũn không có chút sức lực?"

"Mày! Mày đã làm gì tao!" Mặt mũi Tề Thụy Hiên càng vặn vẹo, rống giận gầm hét lên, "Mày nhất định phải chết, tao…… tuyệt đối, sẽ không…… Bỏ qua…… Cho mày……!"

Trong tiếng uy hiếp mềm nhũn, ý thức Tề Thụy Hiên càng ngày càng mơ hồ "Bùm" một tiếng, té xỉu thẳng đơ trên mặt đất.

"Rốt cuộc cũng hôn mê." Sau khi xác định Tề Thụy Hiên thật sự mất đi ý thức, Tiết Huệ Vũ rút thắt lưng của hắn ra trói hai tay của hắn ngược ra sau, phòng ngừa hắn nửa đường tỉnh lại.

Tiếp đó từ trong túi của hắn tìm được di động cùng thẻ nhận dạng VIP, đáng tiếc mẫu điện thoại Apple mới nhất không có nhận dạng vân tay, mà Tề Thụy Hiên đang mê man cũng không mở nhận dạng khuôn mặt được, Tiết Huệ Vũ chỉ có thể thất vọng từ bỏ liên hệ với Bùi Ôn Du bằng điện thoại.

"Cô vẫn ổn chứ……" Làm xong hết thảy, cô quay đầu nhìn về phía cô gái nhỏ đang núp trong góc hẻo lánh, liền thấy hai mắt cô ấy đẫm lệ, sợ hãi nhẹ gật đầu, cô quan tâm hỏi, "Cô là học sinh sao? Là bị lừa đến nơi đây sao? Tôi có thẻ ra vào cổng có thể ra ngoài, muốn cùng tôi rời khỏi nơi này không?"

Nữ giới có thể tham gia loại party này, không phải người mẫu thì là hot girl mạng, người nào người nấy hận không thể xuất ra hết mánh khóe cả người để sán vào đại gia, từ đó trải qua cuộc sống được bao nuôi hạnh phúc, nhưng nhìn nữ phục vụ trước mắt này, dáng vẻ không cam lòng như vậy, thật sự không giống như người chủ động tới party. Hơn nữa tuổi tác còn nhỏ, nhìn có vẻ như là sinh viên?

Tuy rằng trước khi Tiết Huệ Vũ trở lại, hệ thống đã nhắc nhở vô số lần, giải pháp tối ưu nhất là chính mình chạy khỏi nơi này trước, sau đó mau chóng thông báo cho Bùi Ôn Du, để Bùi Ôn Du ra tay dọn sạch nơi này.

Nhưng tiếng khóc thê thảm của cô gái cùng tiếng cười vang chói tai xung quanh truyền vào trong tai, Tiết Huệ Vũ chính nghĩa cùng lửa giận hừng hực thiêu đốt căn bản không thể làm bộ như không thấy, dù cho mình cũng sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, cô vẫn cảm thấy mình nên đứng ra, có thể giúp cái nào thì hay cái đó.

Dù sao cô có phần mềm hệ thống trợ giúp, trong thời hạn làm nhiệm vụ là tấm thân bất tử.

Cũng may, Tề Thụy Hiên sâu rượu lên não, quả thật là con hàng ngu xuẩn, bị cô dễ dàng hạ thuốc.

Ai ngờ vừa nghe hai chữ "rời khỏi", cô gái nhỏ lại ngập nước mắt lắc đầu: "Em…… Em không thể rời đi…… Em……" Lời còn chưa nói hết, nước mắt vẫn luôn kìm nén của cô liền rơi xuống tí tách.

"Chị ơi…… Cứu em với…… Em không biết phải làm sao hết…… Em không muốn ở đây, nhưng…… Em bị người ta uy hiếp…… Bọn chúng…… Có hình khỏa thân của em……"

Cuối cùng cũng nói ra hết tủi thân mình bị uy hiếp, Lý Yến Vũ khoảng thời gian này vẫn luôn lo lắng sợ sệt bị đánh đập khóc càng dữ dội hơn.

Tiết Huệ Vũ chau mày nói: "Bị người ta uy hiếp, càng phải rời khỏi nơi này, trước tiên báo cảnh sát. Em có di động không? Di động của chị bị tịch thu rồi, nếu em có di động, chúng ta có thể gọi điện thoại báo cảnh sát."

"Điện thoại của em cũng bị tịch thu…… Bọn họ uy hiếp nếu em báo cảnh sát, liền phát tán ảnh của em lên mạng……"

Không có cha mẹ trông nom dạy dỗ nên Lý Yến Vũ không có tâm tư học hành, khi đổi từ công việc này đến công việc khác, Lý Yến Vũ yêu qua mạng…… Không may cái gọi là yêu qua mạng thật ra là lừa đảo tài chính, đối phương lời hay ý ngọt không chỉ khiến Lý Huệ Vũ bị lừa tiền gửi ngân hàng táng gia bại sản mà còn lưng gánh uy hiếp bị phát tán ảnh khỏa thân.

Lúc số tiền vay mượn lũy kế đến mức ký hợp đồng hai vạn, thì người cho vay lại dùng lời hay ý ngọt đề cử một nhà cho vay tiếp theo cho Lý Yến Vũ, đồng thời chuyển nợ của người vay tiền qua cho nhà cho vay tiếp theo.

Vì để trả tiền, Lý Yến Vũ đánh mất lý trí bị ma xui quỷ khiến vay mượn đồng thời nhiều nhà cho vay, vì thế trong nháy mắt, nợ của cô đã tăng cao vượt bậc.

Lãi suất hàng năm của một khoản vay cao tới 1300%, hơn nữa mỗi một lần mượn tiền còn phải trả một khoản phí cho vay và phí môi giới của nhà cho vay không nhỏ. Cứ chặt đầu cá vá đầu tôm như vậy, càng bù lỗ hổng càng lớn.

Vì thế lãi mẹ đẻ lãi con, Lý Yến Vũ lưng đeo nợ nần, đã gần 50 vạn tệ.

Lý Yến Vũ không còn đường trả nợ bị buộc đến câu lạc bộ đêm làm, để trả khoản vay, thậm chí không ngừng bị uy hiếp nếu còn không trả sẽ tung ảnh khỏa thân của cô ấy ra. Mà đến nay cô ấy đã lần lượt trả hơn mười lăm vạn tiền vốn cùng tiền lời rồi, lại vẫn chưa trả hết tiền nợ, còn dùng nhầm thuốc lắc.

Lần này, cô thấy trên group chat trên WeChat có công việc cho nên đến ứng tuyển làm phục vụ, không ngờ thế mà lại là loại công việc này……

Xem ra bọn họ không chỉ có liên quan đến tụ tập dâm loạn hít thuốc phiện, còn có thể dính dáng đến vay nặng lãi, dính đến sử dụng bạo lực, dính đến nhóm tội phạm xã hội đen đòi nợ phi pháp bằng thủ đoạn bạo lực mềm.

Tiết Huệ Vũ liên tưởng đến Đổng Lệ Mai bị nhóm lừa tài chính lừa táng gia bại sản cũng bị chụp ảnh khỏa thân giống vậy, cho nên đám cho vay nặng lãi, lừa gạt tài chính này phải chăng có liên quan đến cùng một nhóm tội phạm?

Có thể có liên quan đến Bùi Vĩnh Ngọc không?

"Không cần phải sợ, chị có quen Bùi Ôn Du của tập đoàn Bùi Thị."

"Chỉ cần Bùi tổng của tập đoàn Bùi Thị bằng lòng giúp em, bọn họ không thể uy hiếp được em. Nhất định phải tống hết toàn bộ bọn chúng vào tù!"

Tiết Huệ Vũ lập tức lấy cái tên công ty nổi tiếng của Bùi Ôn Du này ra, muốn trấn an đối phương không cần phải sợ, sau lưng các cô có chỗ dựa vững chãi.

Ai ngờ, đối phương vừa nghe đến tên Bùi Ôn Du, liền run rẩy càng dữ dội hơn……

"Bùi tổng sẽ không giúp em……" Lý Yến Vũ môi run run lắc đầu, cuối cùng dưới sự truy hỏi của Tiết Huệ Vũ, mới khóc thảm thiết nói ra nguyên nhân.

"Bố em…… Ba năm trước…… Là người hại anh ta và vợ gặp tai nạn xe…… Bởi vì tai nạn xe mà hai chân anh ta tàn tật, chính là do bố em gây nên…… Anh ta chắc chắn hận bố em đến chết…… Không có khả năng giúp em đâu……"

"Em là con gái của Lý Từ Hoành sao?"

Lý Yến Vũ nức nở gật đầu.

Lý Từ Hoành chính là tài xế xe tải ba năm rưỡi trước Bùi Vĩnh Ngọc thuê để giết người.

Theo lý mà nói, Lý Từ Hoành giúp Bùi Vĩnh Ngọc giở thủ đoạn giết người, chắc chắn hắn sẽ đạt được khoản thù lao kếch xù, vậy con gái hắn sao lại lưu lạc thành bộ dạng này……

Bùi Vĩnh Ngọc hẳn không biết con gái của Lý Từ Hoành ở chỗ này, cũng chính là nói trong ba năm rưỡi này, hắn hoàn toàn không chăm sóc cho người nhà của Lý Từ Hoành. Lý Từ Hoành sắp ra tù, nếu hắn biết con gái mình phải trải qua chuyện như thế này, phải chăng có thể cạy cái miệng đóng chặt của hắn ra.

Cũng khó…… Không dễ gì ra tù, nếu lại phản bội làm chứng chỉ ra Bùi Vĩnh Ngọc, tội hắn phạm phải sẽ là cố ý giết người. Tương đương với tiễn mình vào tù lần nữa.

【Hệ thống, kết cục của Lý Từ Hoành, trong tác phẩm gốc có viết không?】

Tuy rằng trong tác phẩm gốc, Bùi Ôn Du đã qua đời trong vụ tai nạn lần thứ hai, nhưng là người làm chứng duy nhất, sự tồn tại của Lý Từ Hoành đối với Bùi Vĩnh Ngọc mà nói vẫn là uy hiếp cực lớn…… Có lẽ sau khi hắn ra tù sẽ bị giết người diệt khẩu.

【Sau khi Lý Từ Hoành ra tù biết được vợ và con gái đều đã qua đời thì dùng thuốc ngủ tự sát. Chỉ viết tóm gọn hai câu khi Bùi Dục Kỳ tống Bùi Vĩnh Ngọc vào tù.】

Vợ và con đều qua đời……?

Bây giờ Lý Yến Vũ vẫn còn sống, nhưng Lý Từ Hoành sắp ra tù rồi, cô ấy lại qua đời.

Có phải vừa rồi, nếu cô không can thiệp vào ngăn cản Tề Thụy Hiên, Lý Yến Vũ có thể…… sẽ chết?

Ánh mắt Tiết Huệ Vũ ngưng đọng, lập tức kéo tay cô nói: "Vậy em…… Càng phải đi cùng chị."

Biết được thân phận của Lý Yến Vũ, Tiết Huệ Vũ muốn cứu cô ấy, không phải bởi vì trái tim thánh mẫu, mà vì bố cô ấy là một nhân chứng rất quan trọng. Nhưng hiện giờ, sau khi biết Lý Yến Vũ sẽ chết, vậy ắt hẳn càng phải cứu cô ấy.

Thù hận có lớn đến đâu, Tiết Huệ Vũ cũng không nhẫn tâm nhìn thiếu nữ độ tuổi như hoa bỏ mạng tại đây.

Lý Yến Vũ ngẩn ra, đã bị Tiết Huệ Vũ kéo từ dưới đất lên.

"Không thể chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi nơi này!"

Sau khi đi được hai bước, Tiết Huệ Vũ lại lắc đầu nói: "Không, hai người chúng ta cùng đi thì mục tiêu quá lớn. Em tìm một nơi an toàn nấp đi, hiện giờ chị ra ngoài tìm Bùi Ôn Du. Nhất định nhất định phải cẩn thận!".

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Sau khi chắc chắn Lý Yến Vũ an toàn nấp trong tủ quần áo, Tiết Huệ Vũ tìm được một phục vụ trước đó dẫn cô rời đi, thành công trà trộn vào khu vực party quét thẻ.

Chẳng qua không ngờ chỉ mới đi một đoạn, thế mà lại thấy Mạnh Vũ Vi từ trong biệt thự của Wellen đi ra, đi về phía party.

Trong lòng Tiết Huệ Vũ hồi hộp, giả vờ như không nhìn thấy muốn đổi một hướng khác để rời đi, nhưng lại bị Mạnh Vũ Vi nhanh tay lẹ mắt mà một tay cản lại.

"Cô đã làm gì Wellen tiên sinh? Vì sao Wellen tiên sinh lại ngủ như chết."

"Có lẽ là Wellen tiên sinh chênh lệch múi giờ quá mệt mỏi nên rất nhanh đã ngủ mất, cho nên tôi liền rời đi."

Tiết Huệ Vũ bịa bừa, tránh thoát tay của Mạnh Vũ Vi muốn nhanh chóng rời đi.

Mạnh Vũ Vi hiển nhiên không tin, nhướng mày nói: "Wellen tiên sinh không giống như đơn giản ngủ mất, cô cảm thấy tôi sẽ tin lý do này sao?"

Bị truy hỏi không tha, Tiết Huệ Vũ có chút phiền khi hất cái kẹo mạch nha này ra.

"Sao cô biết Wellen tiên sinh không chỉ đơn giản là ngủ mất? Sao cô quan tâm Wellen tiên sinh có ngủ hay không như thế? Nửa đêm nửa hôm cô đến phòng Wellen làm gì? Là muốn đến ngủ cùng sao?"

"Cô đang nói bậy bạ gì đó!" Lời nói thô bỉ liên tiếp khiến sắc mặt Mạnh Vũ Vi khẽ thay đổi, nói quanh co không ra được vấn đề gì, liền nghe đối phương truy hỏi xối xả: "Cái đoàn múa này từ lúc nào phải dựa vào bồi ngủ mới có thể trèo lên vị trí cao vậy? Tiết Hoành Tuấn đã không thỏa mãn nổi cô rồi, cho nên đến tìm Wellen sao? Hiện giờ không trèo lên được Wellen, cho nên chuẩn bị câu một con rùa vàng ở party sao?"

Mạnh Vũ Vi mặt đỏ tai hồng phản bác: "Tôi vẫn luôn dựa vào thực lực của chính mình! Tôi tìm Wellen tiên sinh là có chuyện quan trọng cần thương lượng."

"Ồ? Muộn như thế thảo luận kịch bản đêm sao?" Tiết Huệ Vũ giễu cợt liếc xéo cô ta, "Những chuyện Tống Vĩ Dân làm, cô là thật sự không biết, hay là giả vờ không biết, trong lòng cô tự rõ."

Không phải dựa vào thực lực vũ đạo, mà dựa vào nhan sắc dựa vào cách thức mờ ám, quả thật khiến Tiết Huệ Vũ cảm thấy dơ bẩn và trơ trẽn.

"Tự suy nghĩ của cô dơ bẩn, đừng nghĩ tất cả mọi người đều dơ bẩn như thế."

Tiết Huệ Vũ bị lời nói của Mạnh Vũ Vi chọc tức đến bật cười, một tay đẩy cô ta ra, tuy nhiên lúc này, một tiếng quát phẫn nộ từ nơi xa vang lên.

"Chính là cô ta! Bắt cô ta lại cho tôi!"

Hiển nhiên, Tiết Huệ Vũ đã đánh giá cao tác dụng của thuốc ngủ.

Tống Vĩ Dân nhìn thấy Thẩm Tuyết cùng Tề Thụy Hiên cùng nhau rời khỏi party, giật mình vì tốc độ quyến rũ người khác của Thẩm Tuyết, cũng lo lắng có phải Thẩm Tuyết hầu hạ không vừa ý mới bị Wellen đuổi ra ngoài trong thời gian ngắn thế hay không, cho nên lập tức gọi một cuộc điện thoại cho Wellen, mới ý thức được chăm sóc khách hàng vậy mà quên đặt số điện thoại của Wellen vào danh sách chặn tín hiệu.

Tuy nhiên điện thoại không ai nhận, Tống Vĩ Dân phát giác được không ổn mới chạy vội đến biệt thự của Wellen, liền thấy một mình Wellen nằm rạp trên giường hôn mê.

Hắn mới đầu còn nghĩ do chênh lệch múi giờ chưa kịp thích ứng mà mệt mỏi, cho nên muốn xác định với Thẩm Tuyết thử cô ta có lạnh nhạt với khách không, tuy nhiên chạy đến phòng của Tề Thụy Hiên, thế mà lại thấy hắn bị trói ngược hai tay trên mặt đất!

Tống Vĩ Dân suýt chút nữa tức giận đến hôn mê.

Do Tề Thụy Hiên chỉ uống một ly rượu, là lượng thuốc ngủ còn thừa lại lúc gây mê Wellen, cho nên rất nhanh đã bị Tống Vĩ Dân lay tỉnh.

Hắn xoa cái đầu đầu như muốn nứt ra, chửi ầm rằng Thẩm Tuyết là con đàn bà đê tiện, Tống Vĩ Dân mới ý thức được chuyện rất nghiêm trọng lập tức sắc mặt xanh mét thông báo cho nhân viên bảo vệ, nhanh chóng định vị vị trí của Thẩm Tuyết bằng camera điện tử.

"Trói cô ta lại!" Tống Vĩ Dân chỉ Thẩm Tuyết hung dữ mà quát lớn.

Vệ sĩ nghe tiếng, toàn bộ như hung thần ác sát tóm lấy Tiết Huệ Vũ.

Đối mặt với đám vệ sĩ áo đen đang tuôn lên, Tiết Huệ Vũ không còn cách nào, rất nhanh đã bị tóm chặt.

Cô không vùng vẫy vô ích làm lãng phí sức lực của mình, nhìn Tống Vĩ Dân hung hăng đi đến gần, thản nhiên nói: "Trưởng đoàn Tống, anh đang làm gì thế?"

"Thẩm Tuyết! Cô xem chuyện tốt mà cô làm đi! Đắc tội với toàn bộ khách quý của chúng tôi!" Tống Vĩ Dân tức mà không biết nói sao, trừng mắt, cả giận nói, "Cô thật sự nghĩ mình có thể chạy thoát sao? Dù cho hôm nay cô may mắn trốn thoát, cô cảm thấy cô còn có thể tồn tại ở thành phố Thượng Thủy sao? Cô có biết cô chọc ai không? Tôi thấy cô chán sống rồi đó!"

Sau khi uy hiếp đe dọa, hắn tiếp tục vừa đấm vừa xoa nói: "Tề tổng rất tức giận, hiện tại quỳ xuống nhận lỗi với Tề tổng! Tề tổng khai ân, còn có thể cho cô một con đường sống. Không nên không biết tốt xấu!"

"Mới vừa rồi não tôi mơ màng, tôi liền bồi tội xin lỗi Tề tổng." Nhận thấy tình thế không ổn, Tiết Huệ Vũ bị trói hai tay ra sau lưng nhanh chóng lươn lẹo, quyết định kéo dài thời gian, ứng biến tùy theo hoàn cảnh.

Trong túi áo cô cất giấu mấy mảnh thủy tinh vừa rồi chai rượu đập vỡ trên mặt đất để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, cho nên sau khi bị trói hai tay ra sau, cô liền lặng lẽ dùng miểng thủy tinh cắt dây thừng, chờ đợi cơ hội chạy thoát.

"Cái đứa nhân viên phục vụ kia đâu? Không phải tụi bây chạy cùng nhau sao?"

"Cô ta thấy Tề tổng té xỉu sợ hãi nên tự mình chạy đi rồi, tôi cũng không biết cô ta núp ở chỗ nào."

"Mày cho rằng tao tin sao?" Tề Thụy Hiên đi tới nghe được lời nói dối hết lần này đến lần khác của Tiết Huệ Vũ thì tức đến bật cười, nhấc chân lên, đá Tiết Huệ Vũ ngã trên mặt đất. Tiết Huệ Vũ không hề phòng bị, miếng thủy tinh trong tay suýt chút nữa rơi trên mặt đất, may mắn kịp thời nắm chặt lại.

"Mày cho rằng không nói cô ta ở đâu, thì cô ta có thể chạy thoát à? Cũng đừng cho rằng làm bộ làm tịch nói lời xin lỗi thì việc này cứ bỏ qua như thế! Một người cũng đừng hòng chạy!"

"Hôm nay các người làm chuyện trái pháp luật." Tiết Huệ Vũ bị đạp ngã trên mặt đất không thể nhịn được nữa, cố nén lòng bàn tay chảy máu đau đớn, mặt không chút thay đổi nói, "Dưới chân thiên tử, các người thật sự coi trời bằng vung sao? Mạnh Vũ Vi, không phải cô nói không biết gì hết sao? Hiện tại cô thấy rồi đó, cũng tính làm như không thấy sao?"

"Câm miệng!" Tống Vĩ Dân tức giận vả một bạt tai qua, phất tay với Mạnh Vũ Vi đang sững sờ, "Nơi này không có chuyện của cô, cô trở về nghỉ ngơi đi."

Giọng nói quen thuộc cùng ánh mắt căm tức khiến Mạnh Vũ Vi nổi da gà khắp người, cô ta lui về phía sau hai bước, vội vàng trốn thoát.

Tiết Huệ Vũ vốn là vì kéo dài thời gian mới hô tên Mạnh Vũ Vi, nhưng lại thấy cô ta thật sự trốn thoát khỏi hiện trường, không có một chút ý nghĩ muốn giúp đỡ, trên mặt khó nén thất vọng cùng phẫn nộ.

Con đàn bà không biết trời cao đất rộng này không chỉ một mà đến hai ba lần khiêu chiến tôn nghiêm của hắn, Tề Thụy Hiên cảm thấy cô chán sống rồi, cười lạnh nói: "Không giả vờ nữa sao? Tính tình còn thật hung dữ, trước đó không phải rất ác sao? Biết mày chọc vào người nào không? Tao có một trăm cách khiến mày biến mất không dấu vết. Làm không được, tên của tao cứ viết ngược lại!"

"Tôi là gia sư tại nhà của con trai Bùi tổng. Hôm nay tôi không quay về, Bùi tổng khẳng định sẽ đến tìm."

Tiết Huệ Vũ lấy danh tiếng của Bùi Ôn Du ra, lại chọc cho Tề Thụy Hiên bật cười.

"Chẳng qua chỉ là một gia sư tại nhà thôi mà, thật sự cho rằng Bùi Ôn Du sẽ để ý đến chết sống của mày sao?" Tề Thụy Hiên niết cằm của cô, gằn từng chữ nói, "Dùng di động của mày gửi một tin nhắn, nói trong nhà mày có việc gấp xin Bùi Ôn Du cho từ chức, mày cảm thấy Bùi Ôn Du sẽ nhận ra khác thường sao? Chỉ là một gia sư tại nhà mà thôi, ai để ý chứ? Cùng lắm thì lại tuyển một người mới."

"Hay là hiện tại gửi đi?" Thấy Thẩm Tuyết không hề lên tiếng, nụ cười trên mặt Tề Thụy Hiên có thêm vài phần trêu tức. hắn dặn dò Tống Vĩ Dân nói, "Lấy di động của cô ta tới đây."

Trong quá trình lấy di động, Tiết Huệ Vũ thành công dùng miếng thủy tinh cắt đứt dây thừng buộc chặt hai tay, liền thấy sau khi Tề Thụy Hiên dùng nhận diện bằng khuôn mặt mở điện thoại ra, dùng giọng nói kinh ngạc châm chọc khiêu khích nói: "Ơ, còn có bốn cuộc gọi nhỡ của Bùi Ôn Du cơ."

Tim Tiết Huệ Vũ nhảy dựng, vốn chỉ là lý do thoái thác để kéo dài thời gian, không ngờ tới Bùi Ôn Du vậy mà thật sự gọi điện thoại cho mình……

Tiết Huệ Vũ đột nhiên ôm một tia hy vọng, Bùi Ôn Du có thể phát hiện thấy khác thường hay không…… Vậy mình có phải chỉ cần lại kéo dài thêm một chút thời gian nữa……

"Bùi tổng, thật xin lỗi, bởi vì trong nhà có chuyện, thứ lỗi cho tôi không thể đảm đương chức gia sư của Bùi Dục Kỳ nữa……" Tề Thụy Hiên cười gõ xong chữ nhấn gửi đi.

"Mày xem, Bùi Ôn Du cũng không thèm trả lời mày."

Dùng khóe mắt quét nhìn Thẩm Tuyết trầm mặc, Tề Thụy Hiên cực kỳ khinh thường cười nhạo nói: "Sao thế? Hiện tại biết sợ rồi sao? Đáng tiếc muộn rồi! Hôm nay ông đây phải chơi chết mày! Dù cho Thiên Vương đến cũng vô dụng!"

Trong mắt của hắn lộ ra dục vọng chà đạp người yếu đuối, phất phất tay với mấy vệ sĩ cường tráng, dữ tợn nói: "Lột quần áo nó ra! Thưởng cho các người đó! Chụp hình nhiều chút, cho nó ghi nhớ thật lâu, xem nó có còn dám lại ra vẻ ta đây hay không!"

Hai tên vệ sĩ cường tráng được lệnh, lập tức lộ ra nụ cười bỉ ổi đưa tay về phía Tiết Huệ Vũ, nhưng không đợi miếng thủy tinh nắm chặt trong tay Tiết Huệ Vũ chuẩn bị phản kích ——

"Ai dám động vào cô ấy!"

Một giọng nói lạnh lùng đột nhiên từ đằng xa vang lên.

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, liền thấy tiếng bước chân rậm rạp liên tiếp truyền đến, mười vệ sĩ áo đen tay chân lạnh lẹ lưu loát phá cửa mà vào, sau khi nhanh chóng chế ngự bảo vệ đang kiềm chế Tiết Huệ Vũ, sạch sẽ lưu loát chia làm hai hàng.

Mà phía sau bọn họ, trong tĩnh lặng đầy áp lực, Bùi Ôn Du chống gậy dưới sự bảo vệ của Chu Khải Hoa, sắc mặt lạnh lùng đi tới.

Anh mặc một bộ sơ mi màu đen, quanh thân tản ra một luồng lạnh lẽo khiếp người, khí thế mạnh mẽ, bước chân cực nhanh, làm cho người ta trong lúc nhất thời gần như quên đi hắn đang chống gậy, chỉ thấy hắn từng bước một đi tới trước mặt Tiết Huệ Vũ co rúc trên mặt đất, cả người căng thẳng.

Khi nhìn thấy năm dấu ngón tay đỏ tươi trên mặt Tiết Huệ Vũ, khuỷu tay trầy da cùng bộ đầm ba lê bị xé rách, lửa giận trong lòng Bùi Ôn Du hôi hổi thiêu đốt, không khỏi nắm thật chặt hai tay, khoác áo khoác của mình lên trên người cô, nhẹ nhàng, giống như sợ cô kinh hoảng, dìu Tiết Huệ Vũ đang chật vật đến cực điểm từ mặt đất lên.

Mà lúc này, anh mới tinh mắt chú ý tới tay phải Tiết Huệ Vũ đang chảy máu…… Tay cô còn đang cầm một miếng thủy tinh bén nhọn, vì để cắt đứt dây thừng buộc chặt, hai tay tuyết trắng của cô bị quẹt ra vài đường máu, bắt mắt lại chói mắt.

Anh lập tức căng thẳng vứt miếng thủy tinh Tiết Huệ Vũ nắm chặt trong tay xuống mặt đất, thanh âm dịu dàng, nghẹn ngào: "Thật xin lỗi…… Đã tới trễ……"

Thấy Bùi Ôn Du căng thẳng nhìn chằm chằm hai tay bị thương của mình, Tiết Huệ Vũ biết mình rất nhanh sẽ khép lại, lắc đầu nói: "Tôi không sao…… Không cần lo lắng……"

So với đau đớn bị cắt trên tay, giờ phút này, Tiết Huệ Vũ chỉ nhìn thấy sự xuất hiện của Bùi Ôn Du, trái tim yên lòng như thể một tảng đá đã rơi xuống.

Cô vừa định giải thích tình huống hiện tại, cũng có rất nhiều lời muốn hỏi Bùi Ôn Du.

Tuy nhiên hiện giờ đối mặt với ánh mắt của Bùi Ôn Du, mũi lại chua xót, hốc mắt ẩm ướt, đột nhiên có một ít cảm giác tủi thân.

Tiết Huệ Vũ cũng không phải người mau nước mắt, cô lập tức hoảng loạn quay ngoắt đầu đi, áp chế cảm xúc kỳ quái đập thình thịch loạn xạ của chính mình.

Mà động tác đột nhiên nước mắt lưng tròng quay đầu đi của cô ở trong mắt Bùi Ôn Du, chính là cô chịu tủi thân cực lớn, lửa giận trong lòng càng hừng hực cuồn cuộn.

"Bùi tổng, sao ngài lại đến đây……" Sự lên sân khấu thình lình này khiến tất cả mọi người bất ngờ không kịp đề phòng, hai ông chủ lớn Tống Vĩ Dân đều không đắc tội nổi, lập tức khách khách khí khí cười làm lành nói, "Xảy ra một ít hiểu lầm……"

"Ầm ——!" Tuy nhiên còn không đợi Tống Vĩ Dân pha trò qua loa lấy lệ cho qua, một đấm thật mạnh rơi trên mặt hắn không hề báo trước.

Sức lực đó vô cùng mạnh, lực như sấm giật chớp rền, trực tiếp đánh Tống Vĩ Dân lờ đờ ngay tại chỗ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Nhân chứng +1

Bùi tổng cực kỳ cực kỳ hung dữ, hậu quả rất nghiêm trọng!